Lạc Tuyết bất đắc dĩ chìa tay: “Năm một tuổi, Tâm Nhi đột nhiên lên cơn sốt, nằm viện nửa tháng mới cứu lại được! Từ đó về sau, sức khỏe Tâm Nhi vẫn luôn không tốt, đủ loại bệnh nặng bệnh nhẹ cứ tái đi tái lại!”
“Nhẹ thì bị sốt nằm viện, nặng thì hôn mê, thậm chí ngay cả bệnh viện cũng đã mấy lần đưa giấy thông báo bệnh tình nguy kịch…”
Lạc Tuyết thuận miệng giải thích, lại hoàn toàn không phát hiện, sắc mặt Sở Bắc ngày càng âm u.
Sát ý đáng sợ phóng lên tận trời!
Chỉ là hai mẹ con không cảm nhận được mà thôi.
Vừa rồi kiểm tra mạch đập của Tâm Nhi, anh phát hiện một luồng hàn khí màu đen trong cơ thể con gái.
Nó giống như giòi trong xương, không đuổi đi được.
Luồng hàn khí kia, cho dù là người trưởng thành cũng tuyệt đối không chịu nổi, huống hồ Tâm Nhi vẫn chỉ là một đứa bé?
Nói cách khác, bệnh của Lạc Vũ Tâm là do có người cố ý động tay động chân.
Nhưng ai sẽ tàn nhẫn như vậy, lại có thể ra tay độc ác với một đứa bé bốn tuổi như vậy?
Trong lòng Sở Bắc trào dâng lửa giận.
Nếu biết người này là ai, cho dù là ông trời…
Sở Bắc này cũng phải róc xương rút gân, lăng trì lột da hắn!
Một lúc lâu sau, Sở Bắc mới kìm nén lửa giận.
Tay phải trịnh trọng đặt trên cổ tay Lạc Vũ Tâm.
Luồng hàn khí này quá mức bá đạo, Sở Bắc vừa cởi bỏ niêm phong thực lực, cũng chỉ có thể áp chế tạm thời.