Chiến Thần Tu La

Chương 2035




Chương 2053

“Mấy vị, có chuyện gì thế?”

“Chuyện gì?” Tô Cầm chửi: “Cả cái rương hàng này đều mua ở chỗ của ông. Lúc đó ông nói thật dễ nghe, gì mà cửa hàng kim khí sắp phá sản nên cần bán châu báu hàng thật với giá thấp. Kết quả thì sao? Tôi đã nhờ chuyên gia giám định xong, tất cả đều là hàng giả, là giả! Đền tiền, mau đền tiền cho tôi!”

Hà Quốc Khiêm đẩy mắt kính, cười lạnh lùng một tiếng rồi nói: “Đồ trong cửa hàng chúng tôi đều là hàng thật, chưa gạt ai bao giờ. Chắc chắn số hàng này của các người không phải của cửa hàng chúng tôi.”

Tô Cầm giận dữ: “Ông có ý gì? Chỗ tôi còn giữ hóa đơn đây này!”

Hà Quốc Khiêm cười: “Thì sao? Cũng có thể bà mua hàng ở chỗ chúng tôi, sau đó đánh tráo, hãm hại chúng tôi bán hàng giả.

Này bà già, bà muốn lừa tôi ư?”

Tô Cầm tức muốn chết.

Đã từng thấy người vô liêm sỉ nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ đến mức này, nói trắng thành đen, nói từ vô lý thành có lý.

“Ông, ông hiếp người quá đáng!” Tô Cầm bước lên nắm cổ áo Hà Quốc Khiêm.

“Ông già, đã cho ông thể diện mà không muốn à?”

Hà Quốc Khiêm đẩy mạnh Tô Cầm ra khiến bà ngã sõng soài ra đất, đau đến mức la ó om sòm.

“Bảo vệ!”

Ông ta quát lên, mười bảo an quơ gậy bước ra, đánh đuổi ba người Tô Cầm.

Tú tài gặp binh lính, có lý nhưng không nói được.

Gặp người không thèm nói lý như vậy thì còn cách gì? Huống chi, ba người còn là phụ nữ chân yếu tay mềm.

Đỉnh Thu Huyền sợ Tô Cầm bị thương, vội vàng lái xe chở bà đến bệnh viện để khám và chữa trị.

Lúc này, cô nhận được điện thoại của Giang Nghĩa.

“Thu Huyền, bên đó sao rồi?”

“Đừng nói nữa, đối phương không chịu thừa nhận, còn đánh mẹ bị thương.”

Đinh Thu Huyền ấm ức thuật lại chuyện vừa mới xảy ra, cửa hàng kim khí ỷ mình nhiều người, vốn chẳng xem họ ra gì.

Ngắt điện thoại.

Giang Nghĩa không nói gì, đi ra khỏi nhà.

Nửa tiếng sau, anh đến trước cửa của cửa hàng kim khí, nhìn cửa lớn giây lát, sau đó mới yên lặng bước vào.

“Xin chào quý khách, cho hỏi quý khách muốn mua gì ạ?”

“Ông chủ của các người đâu?”

“Tìm ông chủ của chúng tôi ạ, để tôi gọi ông ấy cho anh.” Nhân viên cửa hàng gọi với vào trong: “Ông chủ, có người tìm.”

Không lâu sau, Hà Quốc Khiêm đi ra.

Ông ta nhìn Giang Nghĩa từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm hỏi: “Xin hỏi quý khách tìm tôi có việc gì không?”

Giang Nghĩa thong thả kéo chiếc ghế cao ngồi xuống, đặt tay lên trên quầy rồi nói bằng giọng lạnh nhạt: “Là như thế này, mẹ tôi có bỏ ra hai tỷ mua một rương châu báu giả ở chỗ ông, vừa rồi còn bị ông đánh phải nhập viện, nhờ ông giải quyết hai chuyện này giúp tôi.”