Chiến Thần Tu La

Chương 2037




Chương 2055

Các bảo an thấy cảnh này đều bị dọa ngơ ngác tại chỗ, cầm gậy sắt trong tay nhưng không dám nhúc nhích.

“Các người còn ngơ ra đó làm gì? Ra tay!

Nhiều người như vậy mà sợ mỗi mình cậu †a ư?’ Hà Quốc Khiêm rống to.

Đám bảo an nhìn nhau, vừa chuẩn bị bước đến thì Giang Nghĩa đã chuyển mắt nhìn sang, thành công dọa đám bảo an lùi về sau mấy bước.

Chiến thần Tu La, sao người bình thường có thể sánh bằng?

Giang Nghĩa quay đầu lại nhìn Hà Quốc Khiêm, nói không hề khách sáo: “Tôi đã cho ông cơ hội, là do ông không nắm bắt, vậy chỉ có thể xin lỗi.”

Xin lỗi?

Có ý gì?

Hà Quốc Khiêm bị dọa đến mức tè ra quần, cuối cùng ông ta cũng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé trước sức mạnh tuyệt đối.

“Tôi xin lôi, tôi sẽ bồi thường, muốn tôi làm cái gì cũng được!”

Cuối cùng ông ta cũng biết sợ.

Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn Hà Quốc Khiêm: ‘Xin lôi thế nào? Bồi thường thế nào?”

Hà Quốc Khiêm vội vàng trả lời: ‘Tôi sẽ đến bệnh viện ngay, quỳ xuống xin lỗi với mẹ của cậu, sau đó tôi sẽ trả lại hết hai tỷ cho mẹ cậu, một cắc cũng không thiếu.”

Giang Nghĩa lắc đầu.

Anh chỉ vào biển hiệu bên kia rồi nói: “Giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng, một món hàng giả, đền gấp mười lần.”

Hà Quốc Khiêm sắp khóc đến nơi. Đây vốn chỉ là một câu đối mà thôi, gần như cửa hàng nào cũng treo hết, nhưng chẳng có cửa hàng nào thật sự đền giá gấp mười lần cho một món hàng giả cả.

Giang Nghĩa không quan tâm nhiều như vậy, anh hờ hững nói: ‘Một món hàng giả, đền giá gấp mười, ông phải đền bù phí tổn thất hai mươi tỷ cho mẹ tôi, ông làm được không?”

Làm không được cũng phải làm!

Hà Quốc Khiêm cắn răng nói: ‘Làm được, tôi làm được.”

Giang Nghĩa nói tiếp: “Ngoài phần của mẹ tôi ra, ông cũng phải đền bù cho những người khác, cũng phải một món hàng giả đền giá gấp mười. Nếu có một người không được đền bù thích hợp, tôi sẽ quay lại lấy mạng của ông.”

Nói xong, anh vung tay rút dao găm trên bàn ra, sau đó quay người rời đi.

Hà Quốc Khiêm đau đến mức rơi nước mắt.

Tay đau nhưng tim đau hơn.

Nếu ai cũng một món hàng giả, đền giá gấp mười, từng ấy năm làm việc của ông ta đều biến thành công cốc! Đau lòng quá đi.

Bệnh viện.

Đỉnh Thu Huyền bước vào phòng bệnh: “Mẹ, mẹ thấy sao rồi?”

Tô Cầm khoát tay: “Không sao, chỉ bị trây da chút thôi. Con vừa ra ngoài nói chuyện điện thoại với ai thế?”

“Là Giang Nghĩa ạ.”