Chương 2094
Đôi mắt Hầu Quang Vinh thẳng tắp.
Bình thường ở nhà anh ta chỉ ăn một món, nếu ngày nào đó ăn được hai món nghĩa là đến ngày lễ, ăn ba món thì phải đợi đến _ sinh nhật hoặc Tết Nguyên Đán.
Cả đời này anh ta cũng chưa bao giờ ăn một bữa ăn một trăm lẻ tám món như vậy, không đúng, anh ta thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy.
Hai từ thôi: xa xỉ!
“Giang Nghĩa, như vậy có được không?
Chúng ta chỉ có hai người nên căn bản không thể ăn hết, không phải quá xa hoa lãng phí rồi sao?”
“Không sao, nếu ăn không hết thì khách sạn có biện pháp xử lý, sẽ không lãng phí đâu, cậu cứ việc ăn, không cần suy nghĩ đến những cái khác.”
Hầu Quang Vinh cũng không thèm màng đến nữa, anh ta bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Để ‘tối đa hóa lợi ích”, anh ta không đụng đến một miếng rau hay một hạt cơm nào mà chỉ ăn những loại thịt kia.
Anh ta cũng không ăn thịt gà thịt vịt mà chỉ chuyên ăn thịt đắt tiền.
Cá nóc, yến sào, hải sâm, bào ngư.
Hễ cái gì đắt tiền là ăn cái đó, nhai từng ngụm từng ngụm lớn, Giang Nghĩa suýt chút nữa đã cười thành tiếng khi thấy bộ dạng ăn uống xấu xí như vậy của anh ta.
Sau khi xem Hầu Quang Vinh ăn một lúc, Giang Nghĩa quay sang nhìn Mạnh Nhất hỏi anh ta mục đích thực sự khi anh đến đây hôm nay.
“Tê Dương – con cá sấu lớn trong ngành xe hơi đã từng ăn ở chỗ của anh chưa?”
‘Đã từng ăn qua, ông chủ Tề thường xuyên đến đây.”
“Ừ.” Giang Nghĩa lấy ra một tờ thực đơn và nói: “Ông chủ Tê đã ăn tối ở chỗ này của anh vào khoảng mười tháng trước, đây là thực đơn. Sau khi ăn xong bữa ăn này, ông ta mắc phải một căn bệnh rất hiếm gặp.”
Lời này tuy không trọn vẹn, nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng.
Sắc mặt Mạnh Nhất tái nhợt: “Chủ tịch Giang, bệnh của ông chủ Tề không liên quan gì đến khách sạn của chúng tôi cả.”
“Thật sự không có sao?”
“Thật sự không có!”
Giang Nghĩa cười khế một tiếng, đưa tay cầm ly rượu lên nhấp một ngụm nói: “Nghĩ kỹ đi.”
Mạnh Nhất nói một cách khẳng định: “Nghĩ kỹ cũng không có chuyện đó, khách sạn của chúng tôi rất sạch sẽ, hoàn toàn không thể có chuyện ăn vào sẽ khiến người ta bị trúng độc được.”
Trúng độc?
Giang Nghĩa đột nhiên nhìn chằm chằm vào Mạnh Nhất: “Tôi đang nói về bệnh tật, nhưng anh lại nói về chuyện trúng độc với tôi. Mạnh Nhất à, anh có vấn đề.”
Vẻ mặt Mạnh Nhất lập tức hoảng sợ.
Anh ta nuốt nước miếng, cười nói: “Tôi chỉ lỡ lời mà thôi, không có vấn để gì cả, anh đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Giang Nghĩa khẽ gật đầu: “Được, tôi hiểu thái độ của anh rồi.”