Sau khi hoàng hậu dứt lời các quận chúa tiểu thư lần lượt từng người bước lên viết thơ nhưng không có ai xuất sắc cả.
Tiếp tục là Tô Mạn Nhi bước ra hôm nay nàng ta mặc một bộ y phục màu vàng làm nổi bật làn da trắng, nàng ta viết lên trên giấy những câu thơ của mình nét bút uyển chuyển viết xong đưa cho ma ma bên cạnh đọc lên cho mọi người nghe.
Thu phong thanh,
Thu nguyệt minh.
Lạc diệp tụ hoàn tán,
Hàn nha thê phục kinh.
Tương tư, tương kiến tri hà nhật?
Thử thì thử dạ nan vi tình.(*)
(*) Thơ của tác giả: Lý Bạch (李白 – Lǐ Bái), thời Thịnh Đường.
Tô Mạn Nhi nghe ma ma đọc lên liền nhìn qua chỗ Minh vương ngồi thấy hắn không tỏ thái độ thờ ơ lạnh nhạt giống mọi khi thì thất vọng xoay người đi về chỗ ngồi.
Mọi người xung quanh đều lên tiếng tán thưởng " Thơ hay " xứng đáng là một trong tứ đại mỹ nhân của Đông Dạ quốc.
Tiếp đó Liễu Giai Nhàn cũng bước lên hôm nay nàng ta mặc bộ y phục màu hồng nhạt với những họa tiết hoa sen trắng làm tô thêm nét đẹp của mình, Liễu Giai Nhàn cầm bút viết chữ từng chữ hiện ra trên tờ giấy trắng.
Hồng đậu sinh nam quốc,
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật tối tương tư.(*)
(*) Tác giả: Vương Duy (王维 – Wáng Wéi), thời Đường.
Hoàng hậu lên tiếng " Thơ hay không hổ danh là người đứng đầu tứ đại mỹ nhân của Đông Dạ quốc " đứa cháu gái này làm cho bà rất hãnh diện khi Liễu gia có một người xuất sắc như vậy.
Những người ở đây cũng đều công nhận thơ rất hay.
Không hỗ là người được chọn đứng đầu cho vị trí thái tử phi rất xuất sắc. Nàng nghe ra được trong bài thơ này nói về nỗi tương tư về thái tử. Trước đó nàng đã kêu Đông Nghi đi điều tra Liễu Giai Nhàn từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc từ lễ nghĩa phép tắc, từ nhỏ trong đầu của nàng ta đều được mọi người nói con chính là thái tử phi tương lai con phải cố gắng hơn những người khác cho nên cả trong mộng cũng muốn chở thành thái tử phi.
Triệu Hàm nàng ta sao có thể chịu thua kém người khác được chứ nàng ta cũng đứng dậy đi đến bàn viết thơ, hôm nay nàng ta cố ý mặc một bộ y phục màu trắng với họa tiết đám mây đến bên bàn cầm bút lên viết nàng ta muốn được mọi người chú ý nhất là Minh vương.
Cao lâu trùng trùng bế minh nguyệt,
Trường đoạn tiên lang cách niên biệt.
Tử tiêu hoành địch tịch vô thanh,
Độc hướng dao song toa sầu tuyệt.
Ngư trầm nhạn diểu thiên nhai lộ,
Thủy tín nhân gian biệt ly khổ.
Hận mãn nha sàng phí thúy khâm,
Oán chiết kim thoa phụng hoàng cổ.
Tỉnh thâm lộc lư ta cảnh đoản,
Y đới tương tư nhật ưng hoãn.
Tương đao phá thủy thủy phục liên,
Huy nhẫn cát tình tình bất đoạn.
Lạc hồng loạn trục đông lưu thủy,
Nhất điểm phương tâm vị quân tử.
Thiếp thân nguyện tác Vu Sơn vân,
Phi nhập tiên lang mộng hồn lý.(*)
(*) Tác giả: Đới Thúc Luân (戴叔伦 – Dài Shū Lún), thời Đường.
Lại thêm một người thầm thương Minh vương, nàng nhìn về phía Minh vương hắn vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lẽo vô tình ấy giống như buổi tiệc hôm nay không liên quan đến hắn vậy, giống như những người viết thơ tỏ ra thầm mến không phải là hắn.
Lúc sáng sau khi nhìn vào mắt hắn nàng nhận ra một điều trong lòng hắn chất chứa nỗi đau buồn, cô đơn tự giam chính bản thân mình vào bóng tối mà không cho ai lại gần giống như nàng vậy năm người Xuân Lan bọn họ để có được sự tin tưởng của nàng đã phải trải qua rất nhiều rồi nhiều khó khăn thậm chí một chút nữa là hi sinh tán mạng mới được như hôm nay.
Tư Đồ Thanh Thanh thấy cơ hội đến rồi nên nàng ta cũng đứng dậy, hôm nay nàng ta mặc một bộ màu trắng với họa tiết hoa ly làm nên vẻ đẹp dịu dàng trong sáng đi đến bên bàn cầm bút viết lên tờ giấy trắng.
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.(*)
(*) Tác giả:鹤楼 (Huáng hè lóu) / Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
" Thơ hay bài này nói về phong cảnh về tháp Hoàng Hạc Lâu rất hay bổn cung rất thích " hoàng hậu lên khen ngợi.
Tư Đồ Thanh Thanh được hoàng hậu nương nương khen ngợi thì vui trong lòng nhưng nàng ta không quên mục đích chính của mình " Đa tạ nương nương khen ngợi dân nữ không giám nhận ".
" Tại sao ngươi không giám nhận chẳng lẽ còn có người làm thơ về phong cảnh hay hơn ngươi" hoàng hậu hỏi.
Nàng ta mỉm cười nói " Hồi nương nương dân nữ có một người muội muội tên Tư Đồ Thiên Tuyết tài năng của muội ấy về làm thơ có thể nói là thiên phú ".
" Ngươi nói thật sao ".
" Vâng " nói xong nàng ta xoay người đi về chỗ nhìn bằng ánh mắt khiêu khích về chỗ Tư Đồ Thiên Tuyết đang ngồi.
" Ai là Tư Đồ Thiên Tuyết ra cho bổn cung nhìn xem " hoàng hậu nói.
Tư Đồ Thiên Tuyết đứng dậy đi từng bước đến trước mặt hoàng đế, hoàng hậu,các vị vương gia và công chúa khom người hành lễ " Thần nữ tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương ".
" Đại tỷ của ngươi nói ngươi làm thơ rất có thiên phú ngươi làm một bài cho bổn cung cùng hoàng thượng chiêm ngưỡng xem ".
Nàng nói một tiếng vâng sau đó đi qua bàn nhưng vẫn cuối mặt, viết xong câu thơ nàng đưa cho ma ma đứng bên cạnh đọc lên.
Ngã quân Thanh Bản tại đông môn
Thiên hàn ấm mã Thái Bạch quật
Hoàng đầu Hề nhi nhật hướng tây
Sổ kỵ loan cung cảm trì đột
Sơn tuyết, hà băng dã tiêu sắt
Thanh thị phong yên, bạch thị cốt
Yên đắt phụ thư dữ ngã quân
Nhẫn đãi minh xuân, mạc thảng thốt.(*)
(*) Tác giả:Đỗ Phủ - Bi Thanh Bản 悲青阪 •
" Thơ hay " Trần quốc công vừa nghe xong liền khen hay, sau đó ông sợ mọi người không hiểu tại sao ông lại khen thơ hay liền lên tiếng giải thích " bài thơ này nói về ý chí kiên cường của quân lính không sợ mất mạng dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng thì cũng phải chiến đấu để dành thắng lợi ".
Hoàng đế nghe vậy cũng khen hay " Thơ hay rất hợp với buổi yến hội chào đón Minh vương từ chiến trường trở về " nói xong ông nhìn qua Liễu hoàng hậu nói " Hoàng hậu nên thưởng ".
" Hoàng thượng nói phải " nói xong bà quay đầu nhìn về phía Tư Đồ Thiên Tuyết nói " Sao ngươi cứ cuối đầu vậy ngẩn đầu lên cho bổn cung nhìn xem.
Nghe vậy nàng liền ngẩn đầu lên một khuôn mặt tuyệt diễm với làn da trắng như tuyết phối cùng với bộ lam y đơn giản nhưng không mất sự cao quý làm cho tất cả mọi người đều ngây ngất nhìn.