Chiêu Ngươi Phiền

Chương 24


Thẩm Tầm nhìn chằm chằm giường tầng thỉnh thoảng lay động phía trên, trong lòng mặc niệm 9 lần chữ "Mình nhịn", sắp mặc niệm lần thứ mười thì phía trên truyền đến động tĩnh lớn hơn nữa.

Nghiêm Khiếu lại đấm một quyền vào ván giường.

Thẩm Tầm ngồi dậy, nghiêng người nhìn lên, "Khiếu ca? Nghiêm lão nhị?"

Nghiêm Khiếu một chân giẫm lên thang, nhảy xuống, "Gì?"

"Vừa nãy mày ở trên đó làm gì?" Thẩm Tầm vén chăn mỏng lên, thấp giọng nói: "Cái giường chọc mày hả? Cho mày ngủ mà còn bị mày đấm."

Nghiêm Khiếu ngồi ở mép giường, mò mẫm tìm dép lê, "Tôi nghĩ nội dung truyện, sắp cao trào rồi."

Thẩm Tầm đá một cái vào lưng anh, "Đã 1 giờ đêm rồi, ban ngày mày đi đâu?".

" Ban ngày tao không có tinh lực." Nghiêm Khiếu tự tin nói "Tao bị người ta hút cạn rồi."

Thẩm Tầm ở trong bóng tối trợn trắng mắt, "Lời này sao mày không nói trước mặt cậu ấy?"

"Không được. "Nghiêm Khiếu tìm được giày, đứng lên thay quần, "Cậu ấy nhất định sẽ đánh tao."

"Chậc, mày cũng biết à?" Thẩm Tầm thò người ra ngoài giường, "Muốn ra ngoài?"

"Ừ, đến phòng máy tính ngồi một chút. "Nghiêm Khiếu mặc áo T - shirt, đi đến bàn thu dọn laptop.

"Mới nghĩ đến cốt truyện mà mày đã kích động như vậy, tính viết truyện xuyên đêm à"

"Kích động cái rắm." Nghiêm Khiếu cúi đầu thở dài, "Tao bị phê bình."

Thẩm Tầm hứng thú hỏi," Bị ai? 'Jiba'?"

" Đừng gọi cậu ấy là ' Jiba '"Nghiêm Khiếu nói: "Thật khó nghe."

"Khó nghe hơn nữa cũng là do mày. Cậu ấy phê bình mày cái gì?"

Nghiêm Khiếu nhìn sang hai chiếc giường khác, Hoàng Kiềm và Lưu Dần Thành đang ngáy.

"Đi ra nói." Hắn vẫy vẫy tay với Thẩm Tầm, đi ra ban công.

Gió đêm hè thổi thoải mái, Thẩm Tầm lê dép lê đi ra ban công, "Nói mày viết dở à?"

"Còn phải xem là bình luận của ai." Nghiêm Khiếu hai tay khoát trên lan can, trong mắt buồn vui lẫn lộn, "Cậu ấy nói với tao mấy lần, đầu tiên là số lượng chữ so với trước kia quá ít, thứ hai nội dung cốt truyện không được dụng tâm như trước, thứ ba là tiểu, tiểu..."

"Cái gì tiểu?"

"Văn viết như học sinh tiểu học."

Thẩm Tầm liều mạng nhịn cười, nhưng mà không nhịn được, vẫn phát ra vài tiếng cười hả hê.

"Vừa nãy tao cũng nghĩ tới, gần đây tao thật sự không chú tâm đến việc viết truyện, mỗi ngày hầu như viết không tới 2000 chữ." Nghiêm Khiếu nói: "Cứ tiếp tục như vậy thì không được."

"Cho nên mày mới suy nghĩ cốt truyện đến mức đấm giường? Bây giờ còn định đến phòng máy tính để tiếp tục suy nghĩ?"

" Cũng không còn cách nào khác, thời gian và sức lực vào ban ngày đều không đủ. "

"Mày không sợ sẽ gặp phải Chiêu Phàm sao?"

"Không đâu." Nghiêm Khiếu tự tin, "Bây giờ mỗi ngày đều cùng cậu ấy đọc chương mới nhất ở cửa hàng, nên nửa đêm cậu ấy sẽ không đến phòng máy tính nữa."

"Được rồi." Thẩm Tầm ngáp một cái, vỗ vỗ vai anh em mình, "Thế mày đi đi, tao về ngủ."

Phòng máy tính vào lúc nửa đêm là thời điểm ồn ào nhất, nhưng tiếng ồn trong môi trường rộng rãi nên ít ảnh hưởng đến mọi người. Nghiêm Khiếu tập trung sắp xếp lại bố cục tình tiết, đồng thời thêm một số thiết lập cho Chiến Phi Hoa và một số vai phụ quan trọng khác, người được trau chuốt nhiều nhất là Duẫn Lan, cộng sự thầm lặng và đắc lực của Chiến Phi Hoa.

Là anh.

Bận rộn một lúc, đã 4 giờ sáng, khu vực xung quanh đã yên tĩnh hơn nhiều, anh đã sống qua thời điểm khó khăn nhất, hiện tại cũng không buồn ngủ liền mở tài liệu ra, bắt đầu viết một chương mới.

Hiếm có giây phút được yên tĩnh, khi bình minh dần ló dạng, một trang trống đã được lấp đầy bởi những từ dày đặc, vừa đếm được tổng cộng 5000 từ.

Vẫn chưa thấy buồn ngủ, anh lấy một cốc nước sôi, pha cà phê hoà tan mang theo từ ký túc xá rồi tiếp tục viết.

Từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lên cao, năm nghìn trở thành mười lăm nghìn chữ.

Dựa theo lượng cập nhật gần đây, đây đã là một tuần rồi.

Anh nghĩ nghĩ, đem 15000 chia làm 3 chương, đăng trước 5000 từ, còn lại 10000 từ để làm bản thảo trong hai ngày tới.



"Khiếu ca, Khiếu ca?" Chiêu Phàm đứng bên cạnh phòng tắm gọi hai tiếng, lập tức vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Nghiêm Khiếu.

Nghiêm Khiếu đang ngồi trên băng ghế thấp ngủ gà ngủ gật, hai tay đều là bọt biển, vòi hoa sen vẫn bật, căn bản không nghe thấy có người đang gọi mình, sau khi bị đánh thức nhất thời ngẩng đầu lên, trong mắt toàn tơ máu sau khi thức đêm.

Chiêu Phàm buồn cười nói: "Khiếu ca anh làm gì vậy?"

"Tắm chó." Nghiêm Khiếu theo bản năng nói.

"Tắm chó? Chó của anh đâu?" Chiêu Phàm khoanh tay, đầu nghiêng sang một bên, bày ra tư thế chủ nhiệm lớp, "Chó chạy rồi còn tắm chó làm gì?"

Nghiêm Khiếu nhìn xuống, chó ở đâu ra, mình đang ngủ gà ngủ gật bị bắt tại trận.

Chiêu Phàm vui vẻ, ngồi xổm xuống nhìn Nghiêm Khiếu, "Tối hôm qua ngủ không ngon?"

Nghiêm Khiếu đương nhiên không thể nói thức đêm viết tiểu thuyết, đành phải giơ cánh tay lên lau mắt, "Thẩm Tầm không phải làm việc vặt ở phân cục sao? Bị tiền bối bắt nạt, tâm tình không tốt, nửa đêm không ngủ mà muốn nói chuyện với tôi."

Chiêu Phàm chớp mắt hai cái, "Thẩm Tầm bị bắt nạt sao?"

" Không phải là bị bắt nạt." Nghiêm Khiếu phát hiện lời nói dối này quá không phù hợp với tính cách của Thẩm Tầm, vội vàng đính chính lại, " Chỉ là bị làm khó một chút, này, công việc mà, loại chuyện này rất bình thường, bọn tôi nói chuyện một hồi không để ý đến thời gian, nói đến rạng sáng."

"Mối quan hệ hai người tốt thật." Chiêu Phàm hiển nhiên tiếp nhận cách nói này, khoé môi cùng đuôi mắt cong lên, trêu ghẹo nói: "Tôi còn tưởng rằng anh cũng giống tôi lần trước, thức khuya đọc sảng văn của học sinh tiểu học viết."

Nghiêm Khiếu: "......"

"Buồn ngủ thì đi ngủ đi, đừng ở chỗ này ngủ gà ngủ gật, cẩn thận cảm lạnh." Chiêu Phàm cầm lấy vòi sen, thu dọn đống lộn xộn trong phòng tắm, đồng cảm nói:" Tôi đi tắm chó cho."

"Thế sao được?" Nghiêm Khiếu nói xong nhìn về phía eo Chiêu Phàm. "Hoạ thuỷ " này lại trần trụi nửa người, trên làn da trắng nõn lộ ra những cơ bắp rắn chắc làm cho người ta khó có thể rời mắt.

Chiêu Phàm đứng thẳng dậy, một tay chống lên lưng, ra vẻ tức giận, "Còn coi là anh em sao?"

Nghiêm Khiếu rất muốn nói — tôi với cậu mà là anh em cái rắm gì.

"Mau lên mau lên, đừng đứng ở đây nữa." Chiêu Phàm thật sự đuổi người, kéo cánh tay anh đẩy ra ngoài, sau đó làm một động tác mà anh tuyệt đối không ngờ tới.

Một cái tát, tát vào mông anh.

Nghiêm Khiếu sửng sốt một lúc, quay sang nhìn chằm chằm vào Chiêu Phàm.

"Đau không?" Chiêu Phàm nhìn tay mình " Tôi đánh nhẹ."

Nghiêm Khiếu ôm quyền, không nói gì thêm nữa, lập tức chạy lên lầu hai.

Bởi vì nếu như không nhanh một chút, anh sẽ không khống chế được mình.

Tụi con trai có quan hệ tốt có thể thoải mái đùa, vỗ mông cũng không phải hành động mang ý tứ gì, không khác gì vỗ tay, vỗ lưng.

Nếu phải phân biệt thì vỗ vai với người không quen là đủ, vỗ mông với anh em rất thân, đó là biểu hiện tốt của tình anh em.

Nghiêm Khiếu đương nhiên hiểu. Trước kia cùng Thẩm Tầm, còn có đám bạn khác lúc đánh nhau cũng có lúc vỗ mông người kia. ngôn tình hay

Nhưng người vỗ mông đổi thành Chiêu Phàm, thì hoàn toàn không giống nhau!

Mới vừa rồi Chiêu Phàm đột nhiên chạm vào, anh liền có phản ứng.

"Mẹ kiếp!" Nằm trên giường sofa ở lầu hai, anh liều mạnh đè xuống xúc động cùng dục vọng, đại não thả lỏng nửa ngày, thân thể mỏi mệt nhưng tinh thần lại phấn khởi, kích động.

Cũng may cuối cùng sự hưng phấn cũng bị cơn buồn ngủ đánh bại, anh híp mắt một chút rồi chìm vào giấc mộng.

Lúc tỉnh lại trời đã xế chiều, trên người đắp một cái chăn lông không lớn..

"Tỉnh rồi à?" Chiêu Phàm đang ngồi trước máy tính xem chương mới được cập nhật, chắc là nghe thấy tiếng động trên trên sô pha, không quay đầu lại mà hỏi.

"Ừm" Nghiêm Khiếu đứng dậy, duỗi lưng một cái, nhìn chăn lông chăn trên ngực," Cậu đắp cho tôi à?"

"Đảm đang đúng không?", "Chu đáo lắm đúng không?" Chiêu Phàm nói: "Còn không mau cảm ơn Phàm ca đi."

Nghiêm Khiếu âm thầm lặp lại "đảm đang" và "chu đáo", vui vẻ.

"Anh cười cái gì?" Chiêu phàm xoay người lại, thần sắc rạng rỡ, tựa hồ rất vui vẻ.

"Không có gì." Nghiêm Khiếu vẻ mặt nghiêm chỉnh, gấp chăn lông lại đặt sang một bên, giả vờ hỏi: "Hôm nay nhóc mập viết thế nào?"

Chiêu Phàm vỗ vào đùi mình một cái "Bốp".



Nghiêm Khiếu: "......"

Nghĩa là sao?

"Nhóc mập đã rút ra kinh nghiệm xương máu, hôm nay tăng thêm năm ngàn!" Chiêu Phàm vươn tay phải xoè 5 ngón tay ra,"Hơn nữa hoàn toàn không có nước, đều là hàng khô!"

"Thật không?" Nghiêm Khiếu vui muốn chết, chậm rãi đi tới bên máy tính, "Để tôi xem."

Chiêu Phàm xem xong lần thứ hai liền vội vàng nhường chỗ ngồi, "Nhóc mập ơi nhóc mập, cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi, cái này gọi là gì, gọi là...."

Nghiêm Khiếu nói thẳng ra: "Là vàng thì sẽ luôn toả sáng?"

"Cái này gọi là thương cho roi cho vọt!" Chiêu Phàm nói.

Khóe môi Nghiêm Khiếu giật giật, xấu hổ ho khan hai tiếng.

"Mọi người không phải thường xuyên mắng nhóc đó sao? Quả nhiên mắng đã có kết quả." Chiêu Phàm đắc ý nói: "Chương hôm nay thật sự rất tốt, tôi không quấy rầy anh nữa, đọc đi."

Nghiêm Khiếu: "À, được."

Chiêu Phàm tuy rằng ngoài miệng nói "không quấy rầy", nhưng lại không hành động như vậy, miệng vẫn là "chít chít" nói không ngừng.

Cũng may Nghiêm Khiếu thích nghe cậu nói, còn thích len lén quan sát vẻ mặt hớn hở của cậu.

"Nhưng tôi thấy có vấn đề." Chiêu Phàm ôm lấy hai tay, cau mày.

Nghiêm Khiếu hận không thể lấy cuốn sổ nhỏ của mình ra và viết ngay tại chỗ, "Có vấn đề gì?"

"Có phải phần diễn của Duẫn Lan nhiều quá không? Cậu ấy chỉ là cộng sự của Chiến Phi Hoa thôi."

"Nếu là cộng sự thì diễn nhiều cũng rất bình thường." Nghiêm Khiếu nói: "Cộng sự nên kề vai sát cánh cùng chiến đấu."

Chiêu Phàm trầm mặc vài giây, "Nhưng tôi vẫn cảm thấy quá nhiều."

"Không nhiều lắm." Nghiêm Khiếu rất kiên định nói.

"Anh ta cướp lấy danh tiếng của Chiến Phi Hoa." Chiêu Phàm nói.

Nghiêm Khiếu có chút chột dạ, "Vậy sao?"

Chiêu Phàm kỳ thật cũng không thể nào kiên định, bởi vì chuẩn bị hồi lâu, cậu cũng có chút muốn hỏi Nghiêm Khiếu về vấn đề kia.

"--Chiến Phi Hoa này, anh có cảm thấy giống một người không?"

Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, nhìn nhau không nói lời nào, cuối cùng vẫn là Chiêu Phàm phá vỡ trầm mặc, nói lại là chuyện không quan trọng, "Tên nhân vật phản diện này không dễ nghe, Lưu Đại Ngưu, nhóc mập làm sao nghĩ ra được cái tên này?"

Nghiêm Khiếu: "Có thể là vỗ ót nghĩ ra."

"Khó nghe quá." Chiêu Phàm nói: "Không giống nhân vật phản diện trâu bò."

Nghiêm Khiếu nghĩ, được, chương sau tôi liền để cho anh ta chết.

Sắc trời không còn sớm, Chiêu Phàm xem xong đoạn chat liền đói bụng, "Đi thôi?"

"Ừm." Nghiêm Khiếu đứng dậy, đang tự hỏi tối nay ăn cái gì, di động đột nhiên vang lên.

"Ai vậy?" Chiêu Phàm thản nhiên hỏi.

Kỳ thật loại chuyện liên quan đến chuyện riêng tư này, bình thường cậu rất ít chủ động hỏi, nhưng gần đây cùng Nghiêm Khiếu càng ngày càng quen thuộc, nói chuyện cũng không chú ý nhiều như vậy.

"Anh tôi." Nghiêm Khiếu nói: "Chờ tôi một chút."

"Được, tôi ở dưới lầu chờ anh." Chiêu Phàm không có hứng thú nghe lén điện thoại, cầm đồ của mình bước nhanh ra cửa.

Nghiêm Khiếu nhận điện thoại, "Alo."

"Còn ở chỗ Thẩm Tầm?" Ngữ khí Nghiêm Sách vẫn lạnh lùng như cũ.

"Còn."

"Mấy ngày nữa anh phải đến viện cảnh sát Lâm Giang một chuyến." Nghiêm Sách nói:" Tùy tiện nhìn xem cậu đang làm gì."

Hai anh em luôn luôn không có gì để trò chuyện, sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Khiếu nhìn ghi chép cuộc gọi ngắn ngủi 31 giây, qua một phút, mới xác nhận sự thật Nghiêm Sách muốn tới.

Anh gãi đầu, thấp giọng nói: "Mẹ kiếp!"