Ôn Từ chỉ lo giấu mặt, nhất thời quên mất chuyện mình đang mặc Hán phục, căn bản là không giấu nổi.
Thịnh Kinh Lan nhạy bén phát hiện ra ý đồ của cô, vội túm cô trốn vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
Có về đây là một nhà kho tạm thời, bên trong để rất nhiều đồ đạc phối cảnh còn sót lại, trên mặt đất còn có mấy dải lụa màu điều rơi lả tả.
Ôn Từ không kịp đánh giá mà chỉ tập trung nhìn ra ngoài phòng, khi tận mắt nhìn thấy camera và điện thoại đã biến mất, cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đi rồi."
Không ngờ lại có nhiều người đuổi theo cô chụp ảnh như vậy, đúng là ngoài dự liệu.
Mới vừa thở ra được một hơi lại có người vòng từ đường cũ lại, Ôn Từ nhíu mày cảu nhàu: "Bên kia có mười hai cô người mẫu xinh đẹp mặc Hán phục, họ không giành được chỗ chụp à?" Thịnh Kinh Lan đang nghiêng người ra sau tiếp lời: "Cô đẹp hơn họ."
Ôn Từ sững ra.
Chuyện vừa rồi đã phân tán lực chủ ý của họ, lúc lấy lại tinh thần, Ôn Từ mới nhận ra hành vi vừa nãy của mình kỳ cục đến mức nào.
Thế...!thế mà cô lại chủ động nhào về phía Thịnh Kinh Lan, còn vùi mặt vào lòng anh.
Đây là trải nghiệm to gan nhất của cô trong suốt hai mươi mấy năm qua.
Đôi tay Ôn Từ không biết để đầu, chỉ dành nắm chặt dây đai trước người, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn, cô thốt ra mấy chữ qua kẽ răng: "Vừa rồi, cảm ơn anh."
Cô hoàn toàn không dám nhìn mặt Thịnh Kinh Lan, chỉ sợ sẽ thấy về chế nhạo trong mắt anh.
Mà Thịnh Kinh Lan lại hoàn toàn trái ngược với phản ứng bối rối của cô, thậm chí còn ung dung nhấc tay lên: "Vừa mới xảy ra chuyện gì cơ? Sao tôi không nhớ nhỉ."
Thái độ nhường nhịn rất rõ ràng làm cô không thấy quá ngại nữa, Ôn Từ thật sự rất cảm kích sự tinh tế của anh.
Trong nhà kho nhỏ hẹp, hai người cố tình hạ giọng.
"Không muốn bị chụp thì sao lại lên sân khấu múa?"
"Anh thấy rồi à?"
"Điệu múa đó rất xuất sắc, bỏ lỡ thì đáng tiếc lắm."
Được khen như vậy, Ôn Từ khó nén được biểu cảm vui về, cũng thoải mái giải thích với anh: "Múa dẫn ban đầu là bạn tôi, sáng nay cô ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, không thể lên múa được, cuối cùng mới bàn bạc ra cách này."
Thịnh Kinh Lan chống cằm khẽ gật đầu: "Thế bây giờ cố định đi đầu?"
"Định qua phòng thay quần áo để thay đồ, kết quả lại bị đuổi theo tới đây." Ôn Từ thật sự không hiểu nổi: "Mấy cô người mẫu đó có rất nhiều fans, mấy nhiếp ảnh gia này chẳng có mắt nhìn gì cả."
Giành được ống kính của mấy người nổi tiếng trên mạng đó chẳng phải sẽ dễ hot hơn sao? Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu nhìn cô chăm chăm: "Có phải cô Ôn hiểu lầm bản thân chỗ nào không?"
Ôn Từ quay đầu: "Hả?"
Anh khẽ cười, giọng điệu cũng nhẹ nhàng: "Ai cướp được ống kính của cô Ôn chắc sẽ là cái hot search tiếp theo đó."
Ôn Từ che miệng cười: "Hôm nay anh ăn đường à?"
Chứ không sao câu nào cũng ngọt vậy.
Cuộc đối thoại đã bộc lộ tâm trạng thoải mái của hai người, mở miệng nói chuyện đều là từ ngữ hoa mỹ: "Còn phải cảm ơn cô Ôn đã cho tôi hưởng thụ một bữa tiệc thị giác."
Ý cười trên mặt Ôn Từ cũng không giảm bớt, nhưng cô vẫn khiêm tốn một chút: "Anh khen nghe giả đổi thế."
"Như nào mới là thật?" Anh tự hỏi tự đáp, "Ví dụ như nốt chu sa của cô Ôn, rất đẹp."
Ôn Từ vô thức sờ lên trán, nốt chu sa này là tác phẩm mà thợ trang điểm bỗng tìm thấy linh cảm sau khi cô đeo khăn che mặt, một nét bút như vẽ rồng thêm mắt.
Cô đang định nói đúng là không tồi, Thịnh Kinh Lan lại bỗng ghé sát vào tai cô, nói một cấu sâu xa: "Tôi không nói nốt này." Không phải nốt này?
Ôn Từ nghi hoặc nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ lướt một lượt từ trên xuống dưới, bỗng có một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
Đột nhiên cô giơ tay lên che ngực, vành tai đỏ bừng lên, nóng ran: "Anh, anh…" Vô số con chữ chạy qua não cô, tiêu như nhà họ Ôn học cao hiểu rộng nhưng lại chỉ thốt ra được một câu: "Hạ lưu!"
Lúc múa cô mặc Hán phục thắt eo, vừa rồi chạy vội nên cổ áo trễ xuống, bên trong không có đai đeo, cũng không lộ nhiều, chỉ là không còn che được xương quai xanh.
Thế nên, nốt chu sa bên xương quai xanh bị Thịnh Kinh Lan nhìn không sót chút nào.
Chỉ là..
Người đứng đắn ai lại để ý chỗ đó, còn nói thắng trước mặt cô chứ!
Anh đúng là đồ khốn nạn mà.
Mà cái tên khốn nạn không đứng đắn kia đã thành công yểm hộ cô rời khỏi hiện trường.
ở phòng thay đồ, sau khi thay sang sườn xám, Ôn Từ tẩy trang xong rồi lại xuất hiện với thân phận người tài trợ, đĩnh đạc nói chuyện với những nhà tài trợ khác trong đám đông.
Rất nhiều người chú ý đến Linh Lung Các nhờ quạt mười hai thần hoa và bộ Hán Phục Bách Hoa Tiên mặc, còn có hai vị doanh nhân muốn bàn thương vụ thêu thùa với cô.
Ôn Từ trao đổi phương thức liên lạc với họ, đối phương tỏ vẻ vô cùng chờ mong.
Hoạt động lễ Hoa Thần diễn ra rất thành công, sắp tới Linh Lung Các cũng sẽ phát triển nhiều hơn nữa.
Cùng lúc đó, video "Vũ điệu Mười hai thần hoa" được đăng trên mạng đã hấp dẫn một bộ phận fans.
Cục văn hóa của thành Nam tuyên truyền mạnh mẽ, nhất thời đề tài "Mười hai thần hoa của thành Nam" đã trở thành tin hot trong giới.
Rất nhiều cư dân mạng đang tìm kiếm "Bách Hoa Tiên", có người tiết lộ video luyện tập, tag Lý Chiêu Tuyết và studio "Bên Làn Nước".
Cư dân mạng sôi nổi nhấn vào nick Lý Chiêu Tuyết xem, phát hiện cô ấy không chỉ là giáo viên dạy múa chuyên nghiệp mà còn có một khuôn mặt xinh đẹp không kém người mẫu.
Fans chia sẻ video múa của cô, liên tục khen bài múa cổ điển của Lý Chiêu Tuyết là kinh diễm duyên dáng, uyển chuyển nhẹ nhàng.
Trong một ngày, lượt follow và tag tên tài khoán tăng lên chóng mặt, Lý Chiếu Tuyết năm trên ghế nghỉ ngơi vô cùng bất ngờ.
Sau một hồi kinh ngạc, Lý Chiêu Tuyết vội gọi cho Ôn Từ, tiếng chuông vang lên một lúc mà không có ai nghe.
Ôn Từ mới từ Linh Lung Các về nhà, dùng mắt thường cũng thấy cô rất vui vẻ.
Khi cô về đến viện nhà mình, thấy Ôn Như Ngọc cũng ở đây, Ôn Từ tươi cười nói: "Mẹ, dạo này Linh Lung Các... Đang định chia sẻ niềm vui với người nhà, cô lại thấy khuôn mặt nghiêm khắc của Ôn Như Ngọc tràn đầy tức giận.
Bà ấy giơ chiếc điện thoại đang bật video Mười hai thần hoa lên, hỏi thằng cô: "Đây là cái gì? Con làm cái gì đây?"
Người khác không biết ai múa, nhưng Ôn Như Ngọc liếc mắt một cái đã nhận ra đây là con gái mình.
Trời mới biết lúc nhìn thấy video, tâm trạng bà ấy phức tạp đến mức nào.
Từ nhỏ bà ấy đã dạy Ôn Từ phải tuân theo quy củ, thấu hiểu lễ nghi, sống khiêm tốn, nhưng bây giờ nhờ một điệu múa mà ai cũng biết rồi.
Ôn Từ định mở miệng.
Nhưng cô còn chưa kịp giải thích, Ôn Như Ngọc đã đón đầu giáo huấn cô một trận: "Mẹ cho con đi học múa là để con đi múa cho du khách xem, rồi lên mạng lòe thiên hạ à?"
Nụ cười trên mặt Ôn Từ biến mất, cô cứng họng giải thích: "Sáng hôm đó Tiểu Tuyết gặp tai nạn bị thương ở chân, con lên sân khấu để giúp cô ấy, cũng là để hoạt động được diễn ra thuận lợi"
"Đấy là vấn đề cô ấy cần suy xét." Ôn Như Ngọc thốt lên: "Chuyện gì cũng cần con giải quyết ă, con tưởng con là ai, ai cũng nhớ cái tốt của con chắc, làm tốt việc của mình là được rồi."
"Mẹ, mẹ ích kỳ thế!"
Cô học múa bao nhiêu năm, chưa từng nghĩ sẽ kiếm được mánh lới gì từ việc múa, một bài múa có thể giải quyết phiền phức giúp người bạn thân từ nhỏ đến lớn, cô thấy rất đáng giá.
"Mẹ ích kỷ?"
"Nếu con không phải con gái mẹ, con nghĩ mẹ..." Ôn Như Ngọc nắm chặt điện thoại, đôi môi run rẩy, tay cũng run lên.
Bao nhiêu năm nay, bà ấy đã kinh qua vô số chuyện lớn nhỏ nhưng chỉ mất không chế trước mặt con gái.
Ôn Như Ngọc hít sâu một hơn, cô nén cơn giận của mình, lạnh lùng nói: "Nếu trên mạng nhầm người múa là Lý Chiếu Tuyết thì để nó nhận chuyện này, mẹ không muốn có người đào ra thân phận của con, tránh mang đến những phiền phức không đáng có."
"Con không hiểu, con gái mẹ không đáng được lộ mặt à? Con chưa đủ giỏi chỗ nào, khiến mẹ thấy không ổn chỗ nào, mẹ nói thẳng cho con biết được không?"
Từ nhỏ đến lớn, Ôn Như Ngọc luôn day cô phải khiêm tốn, giấu mình, không được khoe khoang.
Cô học múa, giáo viên khen cô có thiên phú nhưng mẹ cô lại không cho cô tham gia bất kỳ hoạt động nào, không cho lên sân khấu biểu diễn.
Cô học giỏi, nhà trường muốn cô lên sân khấu phát biểu, làm tấm gương cho các bạn học khác.
Cô rất tự tin viết một bài phát biểu thật hay, mang đến trước mặt mẹ mong được khen ngợi, kết quả mẹ cô lại liên hệ với nhà trường, hủy tư cách lên sân khấu phát biểu của cô.
Cô đầu muốn khoe khoang, tại sao con nhà người ta có thể tự tin đứng trên sân khấu thể hiện tài năng của mình, còn cô lại phải giấu giếm mọi thứ?
Ôn Như Ngọc không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại: "Con rất để ý cái nhìn của người khác?"
Ôn Từ không còn lời gì để nói.
"Tài năng của con, sự ưu tú của con, người cần biết đương nhiên sẽ biết, không cần phải thế hiện ra cho người khác." Ôn Như Ngọc bình tĩnh lại, lại nói với thái độ dạy dỗ: "Con đâu biết đằng sau mấy lời khen ngợi đó là đường mật hay thach tín."
Ôn Từ thất vọng lắc đầu.
Cô thật sự không nên cố chấp ôm hi vọng với mẹ mình.
Ôn Như Ngọc đi rồi, cô tự nhốt mình trong nhà.
Trong điện thoại có cuộc gọi nhớ của Lý Chiếu Tuyết, Ôn Từ do dự một lát, không gọi lại mà chỉ nhắn tin cho cô ấy.
Ôn Từ: [Vừa mới thấy điện thoại cậu gọi tới, có việc gì không?] Bên Làn Nước: [Video múa ấy, mọi người đều tưởng là tớ, bây giờ cậu tỉnh làm như nào?]
Nhắc đến điệu múa ấy, mấy câu mẹ nói như vẫn văng vẳng bên tai cô.
Ôn Từ chần chừ hồi lâu, chậm rãi đánh chữ trên màn hình: [Tớ không muốn lộ mặt, nếu cậu không ngại thì điệu múa ấy chính là cậu.]
Lúc gửi tin nhắn, ngón tay Ôn Từ run lên.
Cô còn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Lý Chiêu Tuyết thì bỗng một cuộc gọi nhảy ra che kín hết màn hình.
Cô ấn nghe gần như không chút do dự, đầu bên kia vang lên giọng điệu trêu chọc quen thuộc: "Gần đây bà chủ Ôn công việc bận rộn, nhận điện thoại nhanh thế này làm tôi "được yêu mà sợ đấy."
"Thịnh Kinh Lan..."
Thì ra người luôn nhớ tới cô, sẽ vui mừng vì những chuyện cô làm, lại là anh.
Tâm trạng nặng nề lây chút giọng điệu nhẹ nhàng của anh, lúc ấy cô cũng nhận được tin nhắn trả lời của Lý Chiêu Tuyết: [Cậu không muốn để lộ thân phận thì tớ hiểu, nhưng tớ không làm được cái kiểu nhận vơ công lao của bạn bè như thế này đầu.
Tớ sẽ bảo họ là có bạn giúp đỡ, mong họ đừng đào sâu nữa, như vậy có được không?] Được không?
Bạn bè cô còn không muốn lợi dụng cô mà mẹ cô lại chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của cô.
Ôn Từ ngửa đầu hít sâu một hơi, cúi đầu thở dài một hơi: "Được người khác yêu thích là một chuyện rất nguy hiểm ư?"
Câu hỏi quá bất ngờ, người đàn ông đang tựa vào ghế lái thu bàn tay trên cửa số lại, anh gõ nhẹ vào lưng điện thoại, cười hỏi: "Vậy bây giờ cô có thấy nguy hiểm không?"
------oOo------