"Họ không ngồi bao lâu, uống trà xong là đi luôn, nghe ý họ có thể đoán là một thời gian sau lại đến thăm hỏi." Tiếp khách xong, chủ Trình mới đến báo tình huống cho Ôn Từ.
Ba người từ thành phố Cảnh tới ấy, nghe lịch trình của Tống Lan Chỉ với Ôn Như Ngọc xong vẫn không từ bỏ mà định ở đây một thời gian, chờ cơ thích hợp.
"Cô A Từ."
"A Từ?" Gọi mấy tiếng không được đáp lại, chủ Trình duỗi tay ra trước mắt cô vẫy vẫy: "Cô A Từ, cô có đang nghe tôi nói không?"
Ôn Từ bỗng ngước mắt lên, vẻ mờ mịt trong mắt tản đi, cuối cùng cũng tập trung lại, chỉ đáp hai chữ: "Có nghe."
Thấy bộ đang cô mới hoàn hồn, chủ Trình muốn nói lại thôi.
Đúng là tai đang nghe tiếng, nhưng không rõ đầu óc có đang tiêu hóa nội dung không.
Nhưng những chuyện này đều là vụn vặt.
"Vừa nãy A Phi gọi điện tới nói vợ sắp sinh rồi, cậu ấy sốt ruột nên chở vợ đi viện luôn, cậu ấy bảo chờ bé con sinh ra sẽ đến nhận tội với cô sau." A Phi là tài xế nhà họ Ôn, theo quy tắc thì không được tự tiện lái xe của chủ chở người, huống chi bây giờ Ôn Từ cần dùng xe, anh ta lại lái xe đi chỗ khác.
Ôn Từ khẽ giơ tay lên, tỏ vẻ không ngại: "Xe cũng chỉ là phương tiện giao thông, chở ai mà chẳng là chở? Chuyện có nguyên nhân, lần này không đáng truy cứu."
Cô lại dừng một chút, bổ sung: "A Phi cũng làm việc ở nhà họ Ôn mấy năm rồi, sinh con là chuyện mừng, chuẩn bị một phần quả với lì xì đưa qua đó dưới danh nghĩa nhà họ Ôn đi." Chú Trình nhướn mày nói: "Vẫn là cô A Từ suy nghĩ chu đáo, tôi đi sắp xếp ngay."
Ôn Từ khẽ cong môi.
Chú Trình quản lý sự vụ nhà họ Ôn nhiều năm, làm gì có chuyện không nghĩ đến những cái này, nhưng cũng vì ông ấy hiểu quy củ nên mới xin chỉ thị của chủ nhân.
"Vậy tôi chuẩn bị một chiếc xe khác, đưa cô đến Linh Lung Các." Kế hoạch ban đầu là A Phi lái xe đến đây đón Ôn Từ đi Linh Lung Các.
"Thôi bỏ đi, hôm nay thời tiết không tồi, lát nữa cháu tự qua đó." Nhà họ Ôn cách Linh Lung Các tầm một ki lô mét, ngược lại cũng không xa: "Bảo Hòa Miêu chuẩn bị một chút, lát nữa qua đó với cháu."
"Được." Chú Trình gật đầu đồng ỷ, lại ngẩng đầu lên nhìn trời: "Gần đây thời tiết không ổn định, cô A Từ ra ngoài nhớ mang theo ô." Chú Trình đi rồi, Ôn Từ ôm trống không linh bằng đá màu lông công chuẩn bị về phòng.
Lúc cất bước, cô không khỏi liếc nhìn sang cột nhà đỏ thắm.
Khi cô gõ trống không linh có một người đàn ông tự ý xông vào lãnh địa của cô, ánh mắt nhìn cô vừa thẳng thắn vừa trần trụi.
Anh không có ý cắt ngang, cô càng không định bỏ dở.
Đợi khúc nhạc kết thúc, trong mảnh sân rộng lớn vang lên tiếng vỗ tay có tiết tấu, người đàn ông cao ráo đứng bên cột nhà đỏ thắm, bàn tay mở ra khép vào như giao thoa với ánh sáng, tư thế rất lười biếng.
Cô còn chưa kịp mở miệng chất vấn, người đàn ông lại lặng lẽ biến mất như chưa từng để lại dấu vết.
Khoảnh khắc tương phùng ngắn ngủi ấy suýt thì làm Ôn Từ lầm tưởng, rằng đây chỉ là một giấc mộng.
Chỉ có cơn gió ngang qua chứng kiến hết mọi chuyện.
Một lát sau, Tô Hòa Miêu đã vội vã chạy tới, hỏi chuyện chú Trình mới báo.
Ôn Từ vừa mặc áo khoác vào, chiếc áo khoác màu vàng nhạt thanh nhã thoải mái, cổ áo thêu hình hoa từ đảng: "Trước khi đi bà ngoại dặn chị phải trông chừng em, buổi chiều em đi Linh Lung Các với chị, thêu mấy đơn hàng?
"Hả...!Chị Ôn Từ, hiểm lắm mới có khi cô giáo Tống và cô Ôn đều không ở nhà, chị không nhân từ với em một chút được à?" Tô Hòa Miêu vốn tính ham chơi, nếu không thì người nhà đã không đưa cô ấy đến đây dũa lại tính nết.
Nhưng Ôn Từ không chịu, chậm rãi cải áo lên sườn xám: "Có chuyện xin xỏ thì gọi chị, không có gì thì gọi tên.
Tô Hòa Miêu, lần sau đổi trò đi được không?" Cuối cùng Ôn Từ cũng không chịu thả người, đưa Tô Hòa Miêu đến cửa hàng thêu thùa theo đơn dưới tên Ôn thị — Linh Lung Các.
Phạm vi kinh doanh của Ôn thị trải rộng, có thể chế tác tác phẩm nghệ thuật cũng có thể dùng làm vật dụng hàng ngày, nên nghiệp vụ mở rộng trên nhiều hạng mục.
Vì máy phát triển, nghề thêu tay dần dần bị thay thế, nhưng Linh Lung Các lại là cửa hàng thêu lớn nhất dưới trướng Ôn thị, hàng hóa bên trong đều là đồ thủ công, trình độ tinh mỹ đến mức máy móc cũng không bằng được
Người tới thành Nam dường như đã coi "Linh Lung Các" như một trong những điểm tham quan.
Sau khi "đuổi" Tô Hòa Miêu đi học thêu, Ôn Từ bắt đầu kiểm tra các đơn đặt hàng và tình hình kinh doanh trong Linh Lung Các.
Ôn Từ sinh ra trong thế gia thêu thùa, nhưng sau khi tốt nghiệp mới bắt đầu tiếp xúc với nghiệp vụ của Linh Lung Các.
Cô thông minh nhạy bén, học gì cũng nhanh, quản lý Linh Lung Các vô cùng ngay ngắn, chỉ là mẹ cô vẫn mãi không yên tâm, chuyện gì cũng phải hỏi đến.
Tuy vậy, Ôn Từ cũng chưa từng lỏng lẻo chuyện quản lý Linh Lung Các: "Mười hai quạt thêu thần hoa tiến độ đến đâu rồi?" Nhân viên đáp: "Đã hoàn thành, chờ cô tự nghiệm thu thôi." Trong phòng có lò sưởi, Ôn Từ cải áo khoác ra: "Tôi đi xem xem."
Gần đây văn hóa Hán phục dần dần khởi sắc, để phát triển văn hóa địa phương và đẩy mạnh du lịch, ủy ban quyết định tổ chức một hoạt động Hán Phục vào lễ Hoa Thần.
Để quảng bá văn hóa thêu thùa, ngoài tài trợ kinh phí, Linh Lung Các còn tăng thêm mười hai chiếc quạt thêu thần hoa, cho người mẫu thần hoa cầm trong tay như trưng bày.
Ôn Từ phụ trách làm việc với ban tổ chức, cô rất để bụng chuyện này, mọi thành phẩm đưa qua đó đều phải được cô đồng ý.
Mười hai chiếc quạt với hình dáng khác nhau được dựng lên bày trong phòng làm việc, Ôn Từ nhìn một vòng từ trên xuống dưới, lấy quạt hoa sen và hoa lan xuống nhìn kỹ.
"Gốc cánh sen hắn nên dùng sáu sợi hoặc bốn sợi, dùng màu ngà nhạt nhất"
"Chỉ thêu ở đầu lá hoa lan chồng lên nhau sẽ ảnh hưởng đến độ bóng và mịn, điểm đâm kim có vấn đề."
Ôn Từ nhanh chóng chỉ ra những phần cần sửa trên mặt quạt, còn đưa ra đề nghị cho một vài tác phẩm, thơ thêu vừa nghe vừa gật đầu, liên tục phụ họa Ôn Từ.
Sau khi cô đi, nhóm thơ thêu thở phào một hơi: "Ánh mắt cô Ôn Từ xét nét quá."
Ngày nào họ cũng thêu thùa, lấy một sản phẩm bất kỳ cũng là thành phẩm hàng đầu, chưa nói tới người ngoài nghề không nhận ra, đến cả người trong nghề cũng khó soi mới được gì.
Nhưng với Ôn Từ, cô cứ như có năng lực cảm nhận tác phẩm thêu thùa trời sinh vậy, lệch một chút cũng không chịu nổi.
"Người ta là cô con gái duy nhất của tổng giám đốc Ôn, sau này Linh Lung Các đều là của cô ấy, cô ấy nói gì mình cứ làm theo là được"
"Hả? Nhưng tôi nghe được một tin, bảo tổng giám đốc Ôn tìm được một người du học nước ngoài về tiếp nhận Linh Lung Các mà."
"Vớ vẩn à? Con gái mình không bồi đường mà cho người ngoài về tiếp nhận?"
Từ Tống Lan Chỉ đến Ôn Từ ba đời đều là nữ, bấy giờ Ôn Như Ngọc tiếp quản nhà họ Ôn, Ôn Từ là con gái duy nhất của bà, đương nhiên sẽ kế thừa tất cả.
Các thợ thêu đều có trái tim hỏng chuyện, nhỏ giọng bản luận: "Sau này liệu cô Ôn Từ có biến thành người như tổng giám đốc Ôn không nhỉ? Nữ ma đầu lạnh lùng vô tình."
Thợ thêu bên cạnh lắc đầu: "Tôi không nghĩ vậy, cô Ôn Từ chỉ hơi nghiêm khắc trong chuyện công việc, bình thường vẫn dễ nói chuyện lắm."
Ôn Như Ngọc là người phụ nữ mạnh mẽ điển hình, đối nội hay đổi ngoại đều rất dứt khoát, nói một không hai, không ai dám dễ dàng trêu chọc bà.
So ra thì, cô con gái Ôn Từ không chỉ đẹp người đẹp nết mà tính cách cũng rất dễ chịu.
Chủ yếu là vì Ôn Từ có một khuôn mặt khiến người ta nhìn mà vui lòng.
Chỉ cần nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô là tiêu tan hết oán hận.
Nhưng hình như Ôn Từ không ý thức được điều này.
Kiểm hàng xong, cô đi cầu thang lên sảnh bán hàng trên tầng, xem kỹ từng sản phẩm thêu như một người khách.
Linh Lung Các người đến người đi, ai ngang qua cũng bị bóng dáng uyển chuyển kia hấp dẫn.
Cô gái mặc một bộ sườn xám màu tím, cổ áo và cổ tay được may lông tơ mềm mại.
Rõ ràng là chất liệu nhung hợp với mùa đông, nhưng thiết kế cắt may ôm dáng vẫn để lộ vòng eo nhỏ, có thể thấy vòng eo vốn dĩ tinh tế đến mức nào.
"Mẹ ơi, đằng trước có cô tiên." Có cô gái vừa vào Linh Lung Các đã nhìn xung quanh, lúc lơ đãng nhìn thấy bóng dáng ấy, đôi mắt sáng lóe lên.
"Mẹ em đang đi nghỉ ở Maldives rồi." Thiếu niên bên cạnh cô bé không để ý, còn tưởng cô bé giả bộ kỳ quái, mãi đến khi nhìn theo tầm mắt cô bé, cậu ấy mới kinh ngạc đến nghẽn cố lên: "Anh Lan, có cô tiên thật…"
Tin tức truyền tới như rơi vào tai Thịnh Kinh Lan.
Anh vừa bước qua bậc cửa, tầm mắt đã dính chặt lên người Ôn Tủ.
Mẫu sườn xám mùa đông ôm lấy người cô từ cổ đến chân, lông tơ bo tròn cổ tay, chỉ lộ ra một đôi tay ngọc thon dài được sơn móng kỹ càng.
Tinh tế, mềm mại.
Cô cầm một tấm khăn thêu lên đánh giá, trâm ngọc búi nửa mái tóc dài sau lưng, tóc dài eo nhỏ, thể hiện hết vẻ đẹp của người phụ nữ phương Đông.
Thịnh Kinh Lan hơi cong môi, im lặng nghịch ngợm chiếc bật lửa trong túi áo khoác.
Kim loại bóng loáng chuyển động giữa các ngón tay, khi Ôn Từ quay người, anh bỗng nắm chặt bật lửa trong lòng bàn tay.
Trời sinh đã có nhan sắc tuyệt vời, Ôn Từ đã quen với ánh mắt chăm chú của người khác, nhưng lúc này cô lại nhìn ra cửa như có cảm giác.
Khách hàng vẫn liên tục lui tới, dường như không khác gì bình thường.
Còn chưa kịp nghiên cứu kỹ, Ôn Từ đã nhận được một cuộc điện thoại.
"A Từ, hôm nay có thời gian không? Tôi mới nghiên cứu được một món trà mới, tới thử xem?"
Một người bạn trà kiểu Trung của cô mời cô đến tiệm uống thử trà mới, quán trà cách Linh Lung Các không xa, đi từ đây sang rất tiện, Ôn Từ đồng ý luôn: "Tôi ở Linh Lung Các, vừa hay không có việc gì, lát tôi qua liền."
Cúp điện thoại, Ôn Từ buông khăn thêu xuống, đi sang phòng nghỉ lấy áo khoác.
Cửa sổ mở rộng bị gió thổi tung, giờ cô mới nhận ra bên ngoài đã đổ mưa.
Thành Nam vào xuân mưa nhiều, quả nhiên thời tiết như chú Trinh đã đoán, may mà cô có mang theo ô.
Trước khi đi, cô kiểm tra phòng làm việc một vòng, Tô Hòa Miêu đang lười biếng suýt bị tóm được
Nghe nói cô muốn tới quán trà, Tô Hòa Miêu lập tức đòi đi theo: "A Từ, em muốn đi uống trà với chị."
Ôn Từ mở miệng: "Được."
Tô Hòa Miêu vui vẻ hé miệng, nhưng cô ấy chưa kịp nói gì, nửa câu sau của Ôn Từ đã đánh cô ấy về nguyên hình: "Thêu xong nửa tấm tranh hoa còn lại đi rồi đi." Tô Hòa Miêu: "..."
Đúng là vẫn ghét học tập và làm việc như xưa.
Ôn Từ đi xuống lầu một mình, mở ô đi ra ngoài Linh Lung Các.
Sau khi cô đi, đoàn người tới từ thành phố Cảnh từ một góc khác trong sảnh đi ra.
Cậu thanh niên chỉ bầu trời bên ngoài: "Mưa rồi." Cô gái trẻ cười hehe rồi duỗi tay lấy hai cái ô trong balo của cậu thanh niên: "May mà tôi đã chuẩn bị trước, trước khi ra đường cầm thêm hai cái ô."
Cậu thanh niên vỗ tay khen ngợi: "Được đó Phi Phi, cô phổ cập cũng không vô ích nhỉ."
Thịnh Phi Phi kiêu ngạo hất cằm, giọng điệu vô cùng đắc ý: "Đương nhiên rồi!"
Ba người hai cái ô, cô gái và cậu thanh niên tự giác đưa một cây cho Thịnh Kinh Lan.
Thịnh Kinh Lan khoanh tay, đầu ngón tay khẽ gõ lên khuỷu tay còn lại, trong đôi mắt màu nâu lóe lên vẻ sâu xa: "Hai người che đi."
"?!"
Hai người cùng lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng, Chú Út lạnh lùng biết quan minh vì người từ bao giờ thế?
"Tôi còn có việc, hai người tự về đi." Dứt lời, Thịnh Kinh Lan sải đôi chân dài bước vào màn mưa.
Mưa xuân nhỏ mịn, nghiêng nghiêng theo gió.
Ôn Từ cầm ô đi trên đường, bóng lưng lắc lư sinh động.
Cải áo trước ngực rơi xuống đất, lên vào tiếng mưa rơi.
Ban đầu cô không chủ ý, đi được một đoạn mới nhận ra cải áo trang trí trên áo đã không cánh mà bay.
Ôn Từ cầm ô xoay người, lại bỗng đụng phải một ánh mắt thâm thuý.
Người đàn ông trong sản lại xuất hiện trước mặt cô, vô cùng kinh ngạc, cuối cùng Ôn Từ cũng đã nhìn rõ mặt anh.
Những giọt mưa tỉnh mịn rơi trên mái tóc đen, dần dần thấm ướt khuôn mặt anh tuấn.
Lúc anh cười, đuôi mắt hẹp dài cũng di chuyển theo, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt có thể nói là vô cùng kinh diễm.
Có một số người trời sinh đã có sức quyến rũ làm người ta gặp một lần là không quên được.
Ôn Từ cụp mắt tránh khỏi ánh mắt khó nắm bắt ấy, đối phương lại bỗng tiến thêm một bước đứng trước mặt cô.
Ôn Từ vô thức lùi ra sau, lại thấy người đàn ông giơ tay, kẹp cải áo của cô đang nằm giữa các ngón tay ấy.
Anh không đưa ra mà nắm chặt cải ảo trong lòng bàn tay, nhưỡng mày hỏi: "Muốn không?"
Một giọt mưa rơi vào lòng bàn tay người đàn ông, phần cải áo bị gió thổi tung.
Ánh mắt hai người lại va phải nhau lần nữa, Ôn Từ chậm rãi giương ô lên, nghiêng về phía anh.
------oOo------