“Thịnh Kinh Lan!”
Ôn Từ thất thanh gọi tên anh, trái tim cũng bay lên như cơ thể cô vậy, tinh thần còn chưa ổn định đã bị đặt lên ghế sau.
Ghế trước và ghế sau xe có tấm ngăn cách, trong thùng xe chật chội tràn đầy hơi thở hỗn loạn.
Áp khâm của sườn xám bị tháo xuống, không biết đã bị ném đi đâu, đường cong duyên dáng mềm mại, cần cổ trắng nõn, rất dễ để lại dấu vết.
Giọng nói vỡ vụn cực kỳ giống trong đêm mưa xuân ấy.
“Buông tôi ra!” Ôn Từ xấu hổ lên tiếng, sắp cắn rách môi mình: “Thịnh Kinh Lan, anh có biết mình đang làm gì không? Anh đang phạm tội đấy!”
Mà lần này, cô không muốn làm “đồng phạm” nữa.
“Bé con, rõ ràng em cũng đang động tì.nh mà, đúng không?” Anh quen thuộc với tất cả mọi chỗ trên cơ thể Ôn Từ, thế nên anh chỉ cần một bàn tay là có thể dễ dàng khơi dậy lửa tình trong người cô.
Ôn Từ quay đầu sang một bên, tàn nhẫn nói: “Phản ứng của cơ thể thôi, đổi người khác thì cũng vậy.
”
“Ôn Từ.
” Ánh mắt Thịnh Kinh Lan lạnh hẳn đi, bàn tay nắm lấy cổ tay cô lại siết chặt thêm một chút: “Đừng cố tình chọc giận anh.
”
Ôn Từ đau đến nhíu mày, nhưng không muốn cúi đầu trước mặt anh: “Anh nói Thịnh Cảnh Ngôn không có ý tốt, nhưng ít nhất anh ta sẽ không cưỡng ép tôi như anh.
”
Hai mắt người đàn ông đỏ quạch, đôi mắt ánh lên vẻ hung ác: “Anh ghét nhất là người khác so sánh anh với anh ta.
”
Nhìn đôi tay bị trói chặt, đôi chân không thể nhúc nhích của mình, cô cười trào phúng: “Chấp nhận bản thân mình thất bại khó đến thế cơ à? Tình cảm chỉ mang tính ép buộc có gì thú vị không?”
Hai chữ “thất bại” đập mạnh vào trái tim người đàn ông, như một bàn tay tát thật mạnh vào mặt anh.
“Thế nên em cũng thấy anh ta tốt hơn anh, đúng không?” Anh gằn từng chữ một, cơ hồ là rít ra qua từng kẽ răng.
Ôn Từ cắn chặt môi, không trả lời là đúng hay sai, chỉ là trong đôi mắt mở to ấy vẫn tràn đầy lửa giận chưa tiêu.
Thịnh Kinh Lan cong môi cười, nói: “Quả nhiên.
”
Dù là lựa chọn điều gì, lựa chọn trước hay sau, anh cũng đều là kẻ bị vứt bỏ.
Anh ngồi dậy, thong thả tháo chiếc cả vạt trên cổ tay Ôn Từ.
Trên mặt anh treo một nụ cười, trông dưới ánh đèn xe thật quỷ dị.
Lông mi cô rung rẩy bất an, trong lòng Ôn Từ bồn chồn, không hiểu ý anh thế nào.
Khi chiếc cả vạt được cải ra, đôi tay bị trói cũng được giải phóng, làn da trắng trẻo non nớt của cô bị siết chặt đến nhìn thấy vệt đỏ.
Người đàn ông dịu dàng nâng cổ tay cô lên, đặt bên môi hôn nhẹ một cái: “Xin lỗi bé con.
”
Sự thay đổi bất ngờ không làm Ôn Từ lơi lỏng mà ngược lại cảm thấy sởn da gà.
“Thịnh Kinh Lan, anh đừng như vậy.
” Cô định rút tay về, nhưng lúc chuẩn bị thoát khỏi sự khống chế của anh thì lại bị nắm chặt lấy đầu ngón tay.
Lòng bàn tay ấm áp đổ đầy mồ hôi, nóng như một lò lửa, cô muốn trốn đi, đối phương lại không cho phép.
Tâm tư của anh thật sự rất khó hiểu, trái tim Ôn Từ cũng phải run lên: “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông nhẹ nhàng buông ngón tay cô ra: “Đêm nay ở bên anh.
”
Ôn Từ lui tới bên cửa xe theo phản xạ, đôi tay phòng ngự trước người: “Không thể nào.
”
“Đừng có vội từ chối.
” Bỗng dưng anh lại phân rõ phải trái đến lạ: “Như em nói ấy, trước đây anh đối xử với em cũng không tệ, nên em mới đồng ý chia tay trong hòa bình, đúng không?”
Ôn Từ nhíu mày: “Đúng vậy.
”
“Vậy ở bên anh một đêm, anh không đụng vào em nữa.
” Chú hồ ly cẩn thận tung mồi ra, nhìn vào mắt chú thỏ: “Sáng sớm hôm sau, em muốn đi đâu anh cũng không cản em.
”
Cuối cùng anh cũng đã chịu buông tay.
Ôn Từ cụp mắt xuống, môi mấp máy, cô cố bỏ qua trái tim loạn nhịp vì câu nói ấy, khẽ cất giọng: “Được.
”
Sau ngày mai, Thịnh Kinh Lan sẽ không dây dưa với cô nữa, đây đúng là kết quả mà cô mong muốn.
Thịnh Kinh Lan đã bình tĩnh lại, trông không còn vẻ hung ác lúc trước, anh nở một nụ cười nhẹ khiến Ôn Từ có ảo giác như quay lại lúc hai người mới gặp nhau.
Anh đưa cô tới rạp chiếu phim tư nhân, hỏi cô muốn xem phim gì.
Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Ôn Từ né tránh những bộ phim huyền ảo kinh dị nằm trong sở thích chung của hai người, cũng tránh phim tình cảm sến súa mà chọn một bộ phim tình cảm gia đình chữa lành.
Thậm chí cô còn cố giữ khoảng cách, ngồi cách Thịnh Kinh Lan rất xa.
Bộ phim bắt đầu, Thịnh Kinh Lan khoanh tay ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn thật chăm chú vào màn hình, dường như xem rất nghiêm túc.
Ôn Từ hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm đến bộ phim, cô vẫn luôn cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của Thịnh Kinh Lan, cũng rất nghi ngờ sự an phận của anh.
Bộ phim chiếu đến quá nửa, hai người vẫn chưa nói với nhau câu nào.
Ngay khi Ôn Từ thở phào một hơi, Thịnh Kinh Lan bỗng hỏi cô: “Muốn uống nước không?”
Ôn Từ vô thức từ chối: “Không.
”
Anh cười một tiếng, lại quay người sang tiếp tục xem phim.
Anh bỗng trở nên dịu dàng, không hề mạnh mẽ áp lực, dường như đó chỉ là một câu hỏi lịch sự.
Hơi lạnh bỗng lan ra toàn thân, Ôn Từ co hai đầu gối lên, chậm rãi siết đôi tay lại, trong đầu dần dần hiện lên những hình ảnh khi hai người ở chung.
Cô thích ở trong phòng chiếu phim của biệt thự, bởi trong đó có rất nhiều bộ phim kinh điển không tìm thấy được ở ngoài thị trường nữa.
Mà cũng chỉ cần cô nhắc tới một câu, Thịnh Kinh Lan sẽ mang đến trước mặt cô như diễn ảo thuật vậy.
Anh cũng không đưa cho ngay mà sẽ tranh thủ cơ hội đòi được báo đáp.
Cô được Thịnh Kinh Lan dẫn dắt bắt đầu biết học hôn môi, học được cách chủ động, học ỷ lại, chỉ có mỗi chia tay là không học được.
Mà bây giờ họ lại đi tới bước đường này.
Tiếng nói cười vui vẻ của bộ phim vẫn lởn vởn quanh tai, Ôn Từ lại cảm giác đôi mắt như lên men.
Cô ngơ ngẩn nhìn màn hình đang chiếu phim, để mặc cho nước mắt lặng lẽ ướt nhẹp đôi mi, vẫn cắn chặt răng không bật ra tiếng khóc nức nở.
Thịnh Kinh Lan hơi liếc sang, nhưng không tiến tới
Đến tận khi bộ phim kết thúc, hai người mới nói với nhau câu thứ hai.
“Còn muốn xem nữa không?”
“Xem.
”
Từng bộ từng bộ phim điện ảnh được chiếu lên màn hình, Ôn Từ đã buồn ngủ đến không mở nổi mắt.
Cô đi dạo với Phong Hữu Trí cả ngày vốn đã mệt rã rời, còn tốn không ít tinh thần để ứng phó với Thịnh Kinh Lan, chống đỡ được đến bây giờ đã là cực hạn.
Cô nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi trong tiếng cãi cọ kịch liệt của nhân vật chính.
Ánh sáng hắt ra từ bộ phim chiếu lập lòe lên cơ thể hai người, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha vẫn kiên nhẫn xem đến hết.
Cuối cùng anh cũng đứng dậy, đi về phía Ôn Từ đang cuộn người trong góc.
Dung nhan của Ôn Từ lúc ngủ trông rất điềm tĩnh, không hề có bài xích và đề phòng, hoàn toàn giống như lúc họ vẫn còn yêu nhau.
Người đàn ông duỗi tay vuốt đi sợi tóc trên má cô, vuốt tới sau tai để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Bàn tay mang theo vết chai mỏng cọ qua, Ôn Từ thấy hơi ngứa nên bất mãn lẩm bẩm: “Đừng trêu tôi, buồn ngủ lắm rồi.
”
Giọng nói lúc mơ hồ là quyến rũ nhất.
Bàn tay anh đặt ra sau cổ Ôn Từ, cúi đầu tìm được nơi thơm ngon ngọt nước, dễ dàng tấn công vào bên trong, cuố.n lấy đầ.u lưỡi cô cùng nhau nhảy múa.
Ôn Từ ngủ đến mơ hồ, cảm giác có người bế mình lên làm cô mở bừng mắt.
Người đàn ông thấp giọng dỗ dành: “Suỵt, ngủ ngoan đi nào.
”
Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, nhất thời Ôn Từ quên mất mối quan hệ của hai người, còn dựa sát vào người anh theo thói quen.
Giọng nói quen thuộc còn dụ dỗ bên tai: “Đưa em ra biển chơi, được không?”
“Được.
” Cô buồn ngủ đến không chịu nổi, hoàn toàn không nghe rõ nội dung mà chỉ muốn trả lời cho nhanh rồi còn đi ngủ
…
Ôn Từ nhớ mình ngủ thiếp đi ở rạp chiếu phim, lúc tỉnh lại đã thấy xung quanh là khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Cô đứng dậy, xốc tấm rèm màu xanh đậm lên, bên ngoài là màu nước biển xanh thẳm.
Đôi mắt liếc sang, chiếc vòng tay từng bị tháo xuống lại trở về với đôi tay cô.
Cùng với sợi dây chuyền kim cương bị gửi trở về nữa.
Ôn Từ nhìn về phía đại dương ngoài cửa sổ, đại não như muốn nổ tung.
Cửa phòng bị đẩy ra, cô xoay người lại đã thấy Thịnh Kinh Lan bưng một mâm đồ ăn bước vào.
“Đây là đâu?” Ôn Từ hỏi.
“Trên thuyền.
”
Cô lập tức phản ứng lại, sắc bén lên án: “Thịnh Kinh Lan, anh lật lọng!”
Người đàn ông mặt không đổi sắc, cong môi nói: “Anh nói rồi, trời sáng thì em muốn đi đâu tùy em, anh không cản.
”
Ôn Từ bóp bóp đầu.
Đây là giữa biển, ngoài ở lại trên du thuyền, cô còn đi đâu được nữa?
“Anh đang giam giữ phi pháp đấy.
”
“Bé con, hôm qua anh đã hỏi ý em rồi.
” Anh đã chuẩn bị từ lâu, nhấn vào điện thoại phát tập tin ghi âm kia.
Nghe thấy giọng mình vang lên qua điện thoại, vẻ hồng hào trên mặt Ôn Từ rút đi bằng sạch, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: “Anh lại lợi dụng tôi.
”
Lợi dụng sự mềm lòng của cô, hủy hoại triệt để chút niềm tin còn sót lại của cô.
“Đói bụng rồi đúng không, ăn sáng trước đi.
”
“Cho thuyền dừng lại đi, tôi phải đi về.
”
“Anh chuẩn bị mấy món em chưa từng ăn, có thể nếm thử xem sao.
”
“Tôi phải đi về, anh không nghe thấy à?”
Hai người ông nói gà bà nói vịt, Thịnh Kinh Lan đặt đĩa đồ ăn lên trên bàn, Ôn Từ đứng tại chỗ bất động.
Cô không ăn, Thịnh Kinh Lan cũng không khuyên, chỉ ngồi trên ghế bắt đầu ăn một mình.
Ôn Từ bỗng nhớ tới điều gì nên tìm điện thoại khắp nơi, Thịnh Kinh Lan đang ăn cơm thì chậm rãi giơ một tay lên: “Ở đây này.
”
Ôn Từ duỗi tay ra định lấy, anh lại rụt tay về: “Em muốn tìm ai? Người đàn ông tên Phong Hữu Trí kia, hay là Thịnh Cảnh Ngôn?”
Sắc mặt của Ôn Từ không hề dễ nhìn: “Dù sao cũng không phải là anh!”
Câu nói khó nghe làm Thịnh Kinh Lan giận đến bật cười: “Anh biết.
”
Anh đã biết mình sẽ không là lựa chọn hàng đầu của cô, trừ khi cô không còn lựa chọn nào khác.
Du thuyền đi về hướng biển rộng, bốn phía mênh mông vô bờ, Ôn Từ hoàn toàn không phân biệt được mình đang ở đâu.
Thịnh Kinh Lan không giấu điện thoại của cô đi, vì ở đây không có tín hiệu, cô không thể gọi điện cho bạn bè hay người nhà, cũng chẳng thể nhắn tin.
Thịnh Kinh Lan đưa cô tới nơi này rồi, cũng không cần cưỡng ép cô làm gì, càng không chịu thả cô về, thậm chí còn rất ít khi xuất hiện trong phòng.
Ôn Từ vẫn luôn ở trong phòng không chịu ra ngoài, nhìn ngắm thế giới qua cảnh biển bên ngoài cửa sổ.
Cảnh sắc bên ngoài thật sự rất đẹp, cứ cách một thời gian khung cảnh sẽ thay đổi, đặc biệt là đến lúc chiều tà, những đám mây tía đỏ rực như lửa che kín lấy bầu trời.
Cánh cửa sổ đã không đủ để thỏa mãn thị giác của Ôn Từ, cuối cùng cô vẫn bước ra ngoài cánh cửa ấy, đi dọc trên hành lang, bước lên đài ngắm cảnh.
Thịnh Kinh Lan ngồi đó, chân phải co lên, chân trái thả dài.
Bộ dạng lười nhác tùy tiện của anh trông không hề giống chàng trai mặc một thân đồ trắng ở phòng triển lãm hôm qua.
Ôn Từ vẫn luôn thấy anh rất phức tạp, không chỉ tính cách, hành vi, khí chất, bề ngoài, mà còn cả nội tâm kiêu ngạo mà cô chưa từng chạm tới nữa.
Ví dụ như, mất công đưa cô lên tận du thuyền, nhưng lại không làm gì cả.
Ôn Từ đi đến sau lưng anh: “Mọi người không liên lạc được với tôi thì sẽ báo cảnh sát.
”
“Thế thì đúng ý em quá rồi còn gì, chờ cảnh sát tìm thấy chúng ta, em sẽ tố giác được hành vi phạm tội của anh, chưa biết chừng người ta sẽ nhốt anh lại, trả lại tự do cho em.
” Người đàn ông đặt tay lên đầu gối, ánh mắt lộ ra vẻ tìm Tôi nghiên cứu: “Khanh Khanh của chúng ta thiện lương đến vậy, tới lúc đó em sẽ trả lời như nào đây?”
Trên mặt anh nở nụ cười, nhưng trong lòng lại vô cùng hiểm ác.
Suy nghĩ của Ôn Từ hỗn loạn, cô liên tục lùi về sau mấy bước, chỉ thấy anh vô cùng vô lý: “Tại sao anh lại trở thành người như này?”
“Hồi nhỏ, anh từng nuôi một con mèo.
” Thịnh Kinh Lan ngồi trên boong tàu chậm rãi đứng dậy, đi về phía cô: “Con mèo đó thực sự rất hoang dã, ngoài anh ra ai chạm vào cũng cảo, sau đó có một ngày, anh nhìn thấy Thịnh Cảnh Ngôn bế nó.
”
Bấy giờ anh mới biết, mèo có hoang dã đến đâu cũng sẽ bị Thịnh Cảnh Ngôn thuần phục.
Ôn Từ bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Thế nên các người coi tôi như một con thú cưng có thể thuần dưỡng?”
“Sai rồi.
” Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, phản bác: “Anh đã hào phóng đưa con mèo kia cho Thịnh Cảnh Ngôn, nhưng nếu là em, chắc chắn anh sẽ không làm vậy.
”
Ôn Từ quay mặt đi: ”Tôi không phải món đồ thuộc quyền sở hữu của anh, anh không có quyền đưa ra lựa chọn giúp tôi.
”
Người đàn ông khẽ cong môi: “Anh biết ngay em sẽ nói vậy, nên tối hôm qua anh mới hỏi ý kiến của em, được em đồng ý rồi mới đưa em đến đây mà.
”
“Anh!” Ôn Từ giận đến thở hồng hộc, bực bội lên án: “Rõ ràng là anh lừa gạt tôi.
”
Thịnh Kinh Lan nhận hết những lời chỉ trích của cô, thậm chí anh còn nhớ thương dư vị của hình ảnh tối hôm qua Ôn Từ nằm trong lòng anh không chút đề phòng, đáy mắt toát lên vẻ sung sướng: “Lúc Khanh Khanh ngủ đúng là rất dễ lừa.
”
Đến hôn cô mà cô cũng không bài xích.
Ôn Từ mím môi, đôi mắt cũng híp lại.
Thói quen đúng là một thứ đáng sợ, cái ôm, giọng nói, hơi thở của Thịnh Kinh Lan, là những sự tồn tại cô luôn tiếp nhận trong vô thức.
“Thịnh Kinh Lan, rốt cuộc anh muốn gì?”
“Em.
”
Ôn Từ xấu hổ đến mức nắm chặt tay, nhưng làm thế nào cũng không xuống tay được.
Sao anh làm chuyện xấu mà cũng tỏ ra bình thản được như vậy nhỉ?
Ôn Từ bực bội xoay người, lại bị người kia giữ chặt từ phía sau: “Phong cảnh bên ngoài không tệ, em không muốn đi xem thử à?”
Như đang dò hỏi, nhưng lại không cho cô chọn cách từ chối.
Thịnh Kinh Lan không cho cô ý kiến, chỉ nắm tay cô kéo về phía trước.
Ngón tay không bẻ ra được, cũng không trốn thoát được, Ôn Từ lật tay cắn lên tay anh, rõ ràng người đàn ông cũng thấy đau, đôi lông mày nhíu chặt lại, bàn tay lại không lỏng ra chút nào.
Thậm chí còn quay đầu đùa với cô: “Răng không tệ nhỉ.
”
Ôn Từ lập tức im lặng, giận dỗi nhả ra.
Thịnh Kinh Lan thong dong quan sát dấu răng cô để lại trên tay mình, vết hàm trên hơi lõm xuống, trong dấu răng còn lưu lại chút nước nhàn nhạt.
“Bé con, em vẫn luôn mềm lòng như vậy.
” Anh cố ý đưa dấu răng lên khoe trước mặt cô: “Em nên cắn mạnh hơn một chút, tốt nhất là cắn đến chảy máu đi, thế thì có thể sẽ tránh thoát đấy.
”
Anh còn ra chủ ý giúp cô, có vẻ rất “hiểu ý”, Ôn Từ rít mấy tiếng qua kẽ răng, mắng anh: “Biế.n thái.
”
Cô đâu có đam mê thấy máu.
Người đàn ông vui vẻ khi thấy cô đau khổ: “Thế thì em khổ quá, bị tên biế.n thái bắt được rồi.
”
Ôn Từ tức giận chửi lại: “Anh im miệng đi được không?”
Thịnh Kinh Lan bật cười bên tai cô, dường như tâm trạng rất tốt, anh quay về phía biển hát lên một khúc ca.
Ôn Từ không muốn đối mặt với anh nên quay mặt sang hướng khác, nhưng không thể nào bịt lỗ tai chặn âm thanh của anh lại được.
“Can I take you home?
We can go anywhere you wanna go
Can I take you high
To the mountain sky?
We can go as far as you wanna go
……”
Âm điệu của anh cực chuẩn, để lộ cảm giác lười biếng như đang hưởng thụ một chuyến du lịch lãng mạn.
Ôn Từ vô thức bịt tai lại, dường như làm vậy là có thể cản được âm thanh của anh.
“Ôn Từ, nhìn trước mặt kìa.
”
“Hừ.
” Cô cố tình đối nghịch quay đầu sang bên khác, lại vừa hay đối diện với đường chân trời.
Ánh hoàng hôn phía chân trời hóa thành viên kim châu lộng lẫy nhất đất trời, nó chiếu rọi khắp bốn phương tám hướng, từng tầng mây ráng đỏ, sóng nước dập dềnh.
Sóng biển lay động, những chú hải âu tự do kết thành đàn tung cánh bay lượn lờ trên không trung, tắm trong ánh nắng vạn trượng.
Nó có bút vẽ thần kỳ, phất tay một cái là họa nên đất trời.
Ôn Từ bị cảnh sắc tươi đẹp này làm cho chấn động, lại nghe thấy âm thanh quen thuộc kia vang lên bên tai, những con chữ tiêu sái không cần kiềm chế của anh ngang ngược xuyên thấu trái tim cô.
“Đây là món quà thứ mười tám, Thịnh Kinh Lan tặng Ôn Từ.
”
Hồi ức che trời lấp đất ập vào đầu, đôi mắt Ôn Từ co rút, cái mũi bỗng thấy cay cay.
------oOo------