"Tới rồi."
Xe đón khách ở sân bay đi thẳng đến trạch viên nhà họ Ôn, cửa xe mở ra, một cô gái trẻ để tóc nâu xoăn kiểu Pháp xách theo chiếc Mini Kelly màu xanh bạc hà* bước xuống xe trước.
*Mini Kelly của Hermes, giá vào 200 triệu VNĐ.
"Lâu lắm không về, nơi này vấn trang trí như trong trí nhớ của em."
Đường Lâm Lăng nhìn cửa lớn cám thán rồi quay đầu nhìn Ôn Như Ngọc cười nói: "Cô giáo, em ở ngoài lâu như vậy rồi, chỉ thấy ở thành Nam là thoải mái nhất." Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta đã được Ôn Như Ngọc sắp xếp cho ra nước ngoài du học, chương trình học dày đặc lại thêm kinh nghiệm quản lý thực tiên làm Đường Lâm Lãng tiến bộ nhanh chóng chỉ trong vài năm ngắn ngủi.
Ôn Như Ngọc rất quan tâm đến việc học của cô ta, Đường Lâm Lãng cũng không dám chậm trễ, đến tận năm nay cuối cùng Ôn Như Ngọc cũng gật đầu, vừa lòng với thành quả học tập của cô ta.
"Đương nhiên trong nhà là tốt nhất."
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ trong xe truyền ra, một người phụ nữ tóc ngắn, khi chất sắc bén khom lưng bước ra khỏi xe, đôi khuyên tai đỏ rực như máu tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Ôn Như Ngọc ngẩng đầu nhìn cửa nhà, Đường Lâm Lãng vội theo sát bà ấy.
Chú Trinh đã sớm nhận được tin hai người về nước, ông ấy đứng chờ ở cánh cửa Ôn Như Ngọc sẽ phải đi qua lúc về nhà.
Ôn Như Ngọc nhìn thẳng, bước qua cánh cổng đi thẳng vào trong phòng khách, ngồi vào chỗ trên cùng: "Chú Trình, nói xem gần đây trong nhà xảy ra những chuyện gì?"
Ôn Như Ngọc đã quen kiểm soát mọi chuyện trong nhà họ Ôn, lần này đi công tác một tuần, không thiếu được việc về hỏi thăm vài câu.
Chú Trình đã có kinh nghiệm từ lâu, báo cáo cho bà ấy đâu vào đấy.
Nhắc đến chuyện khách từ thành phố Cảnh tới được Ôn Từ mời vào uống trà, Ôn Như Ngọc mới bưng chén trà lên đã buông xuống ngay, nhíu mày nói: "Con bé vẫn luôn do dự không quyết như thế."
Biết bà ngoại sẽ không đồng ý nhưng vẫn cho mấy người đó vào.
Ôn Từ làm việc luôn nể tình phần nào đó, còn Ôn Như Ngọc lại hành sự quyết đoán, điều này làm hai mẹ con thường xuyên bất đồng quan điểm, dễ xảy ra tranh chấp.
Ôn Như Ngọc tiện thể nghe ngóng: "Gần đây A Từ đang làm gì?"
Chú Trình hơi gật đầu: "Gần đây ngày nào cô A Từ cũng ở Linh Lung Các, lúc rảnh thì đến quán trà và "Bên Làn Nước"."
Ông ấy nói tới quán trà của Sa Sở và studio day múa của Lý Chiếu Tuyết, lại che giấu chuyện gần đây có một người đàn ông lui tới cực kỳ thân mật với Ôn Từ.
Trong mắt mọi người, Ôn Từ vẫn luôn là một cô gái thấu tình đạt lý, tuân thủ nữ tắc, thế nên Ôn Như Ngọc hoàn toàn không nghi ngờ tin tức của chú Trình.
Đường Lâm Lăng đứng bên cạnh lặng lẽ nghe, đợi Chú Trình đi rồi mới nói: "Cô giáo, lâu lắm rồi em không gặp A Từ, lát nữa phải đi tìm cô ấy mới được."
Đường Lâm Lãng nói rồi rút một cái hộp vuông ra khỏi chiếc túi màu xanh bạc hà, bên trong là một chiếc vòng ngọc lấp lánh tỏa sáng: "Hi vọng A Từ sẽ thích món quả này, cũng coi như đền bù lần trước…"
Nửa câu sau hóa thành một tiếng thở dài.
Ôn Như Ngọc liếc cô ta một cái: "Chuyện kia chỉ là ngoài ý muốn, đừng nhắc lại nữa."
Đường Lâm Lãng cụp mắt đồng ý, xoay người rời khỏi phòng khách.
Cô ta vào tiểu viện của Ôn Từ nhưng không thấy người đầu, đành phải tìm chủ Trình hỏi một tiếng.
Chú Trình nhớ ra: "Cô A Từ đưa Hòa Miêu đến Linh Lung Các rồi."
Tô Hòa Miêu học thêu kiểu bữa đực bữa cái, Ôn Từ trực tiếp kéo cô ấy đến nơi tràn ngập kim chỉ để hun đúc một phen.
"Linh Lung Các." Đường Lâm Lăng thấp giọng nhắc lại, rồi tươi cười nhìn chủ Trình: "Nếu cô giáo có hỏi thì bảo cháu đi Linh Lung Các tìm A Từ nhé."
Ôn Từ là huyết mạch duy nhất của nhà họ Ôn, từ khi vào nhà Đường Lâm Lăng đã bắt đầu cố ý lấy lòng, tranh thủ ưu thể gần bằng tuổi nhau để trở thành chị em tốt với cô, thế nên trong mắt người ngoài, quan hệ giữa hai người không tồi.
Lúc Đường Lâm Lăng còn đi học đã học quản lý kinh doanh ở Linh Lung Các với Ôn Như Ngọc, nhân viên lâu năm phần lớn đều biết cô ta.
Khi Đường Lâm Lãng bước vào Linh Lung Các, cô ta kiểm tra một vòng như chủ tiệm, còn gọi quản lý tới hỏi thăm tình huống kinh doanh của Linh Lung Các lúc bấy giờ.
Mấy nhân viên không hiểu chuyện nhỏ giọng hỏi thăm: "Cô gái mới tới là ai thế?"
"Học trò đầu tiên của tổng giám đốc Ôn, mấy năm trước đã đi theo bà ấy, nghe nói đã ra nước ngoài tu tập, không biết lần này về là nghỉ phép hay ở lại trong nước luôn."
"Thế chuyện cô ấy sẽ tiếp quản Linh Lung Các là thật à?"
"Ai biết, cô Ôn Từ còn ở đây mà."
Không biết tin tức đã lan truyền trong nhóm người này từ bao giờ, bấy giờ Ôn Từ vẫn đang nghiêm túc chỉ dạy Tô Hòa Miêu nên cũng không biết chuyện, đến tận khi giọng nói của Đường Lâm Lăng vang lên sau lưng cô.
"A Từ." Một tiếng xưng hô đơn giản như chứa niềm vui cửu biệt trùng phùng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Từ mong trí nhớ mình không tốt đến thế, như vậy cô sẽ không nhận ra ngay người này là Đường Lâm Lăng.
Cô nhìn về phía trước thở dài một tiếng, xoay người đáp: "Đã lâu không gặp."
Tô Hòa Miêu hóng hớt đột nhiên quay đầu lại, suýt thì chọc kim vào đầu ngón tay.
Hai người đi sang nơi khác nói chuyện, một mình Tô Hòa Miêu ở phòng khác tiếp tuc hoàn thành bài tập thêu.
Tranh thủ Ôn Từ không ở đây, Tô Hòa Miêu lén lút rút điện thoại ra.
Sau khi mở khóa, màn hình điện thoại vẫn dừng ở giao diện trò chuyện giữa cô ấy và Thịnh Phỉ Phỉ.
Đốt Cháy Giai Đoạn: [Hôm nay bị A Từ coi kỹ quá, khóc khóc.]
Phỉ Phỉ Công Chúa: [Hôm nay chị Ôn Từ ớ Linh Lung Các suốt à?] Đốt Cháy Giai Đoạn: [Đúng vậy, chị ấy bảo không thêu xong thì không được về nhà.] Phỉ Phỉ Công Chúa: [Cố lên.jpg] Thịnh Phỉ Phỉ lập tức báo cáo tin tức mới nghe ngóng được cho Thịnh Kinh Lan.
Hai người đi lên sân thượng của Linh Lung Các, gió xuân lạnh lẽo lập tức phá vào mặt.
Đường Lâm Lãng đứng trên cao đánh giá cảnh quan thành Nam: "Ở nước ngoài mấy năm tôi cứ thấy không quen, vẫn là ở nhà tốt hơn.
"Phải không? Tôi thấy cô sống trong nhà họ Ôn thoải mái thế, còn tưởng khả năng thích ứng của cô mạnh lắm." Cô đang nhắc Đường Lâm Lãng nhận thức rõ thân phận của bản thân, nhà họ Ôn là nhà của Ôn Từ, không phải nhà Đường Lâm Lãng.
Nói lời tổn thương nhất bằng giọng nói dịu dàng nhất, Đường Lâm Lãng dừng lại một lát mới đè được cảm xúc đã dâng lên cổ họng xuống: "A Từ, hình như cô không chào đón tôi lắm thì phải."
Ôn Từ hơi mỉm cười: "Đâu có, cô đừng nghĩ nhiều."
Ngươi tới ta đi, không ai chiếm được thế thượng phong, Đường Lâm Lãng mở túi xách lấy một chiếc hộp hình vuông trong đó ra: "Hồi trước ở nước ngoài tôi thấy một món đồ khá đẹp, cố ý mang về cho cô."
Ôn Từ không đưa tay ra.
Đường Lâm Lăng mở hộp ra trước mắt cô, cầm chiếc vòng tay bạch ngọc trong đó ra, miệng thì nói: "Tôi đưa cô giáo xem qua rồi, cô giáo cũng thấy rất đẹp."
Ôn Từ vốn đã không định nhận lấy, nghe cô ta nói xong thì mới ngước mắt nhìn thoáng kia.
Chiếc vòng tay đó rất đẹp rất tinh xảo, nhưng cô lại không hề vui mừng một chút nào: "Nếu mẹ tôi thích thì cô có thể tặng thẳng cho bà ấy."
Nụ cười trên mặt Đường Lâm Lãng lập tức nhạt đi.
Cô ta không ngờ Ôn Từ lại không nể mắt như vậy, đến cảm ơn lấy lệ cũng không chịu phối hợp.
Đường Lâm Lãng để lại vòng vào hộp: "A Từ, chúng ta đều ở nhà họ Ôn, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cần gì phải đối nghịch với tôi như vậy?" "Cô có tâm tư thì đi lấy lòng mẹ tôi, cần gì phải lãng phí thời gian ở chỗ tôi." Ôn Từ có một đôi tay rất đẹp, đeo cái gì cũng xinh, cô từng thích đeo đủ loại trang sức, nhưng mấy năm nay cổ tay vẫn luôn trống không.
Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, sau khi biết ý đồ của Đường Lâm Lãng, Ôn Từ không muốn ở đấy thêm một giây nào nữa.
Cô quay về phòng làm việc, tiếp tục canh chừng Tô Hòa Miêu thêu thừa, có điều lúc làm việc lại hơi thất thần.
Thỉnh thoảng Tô Hòa Miêu lại liếc nhìn Ôn Từ ngồi trước máy tỉnh, phát hiện ra sau khi gặp cô gái tóc xoăn kia, tâm trạng cô có vẻ tệ hơn.
Năm ngoái Tô Hòa Miêu mới tới đây, chưa từng gặp Đường Lâm Lãng, cũng không biết ân oán giữa hai người họ.
Cô ấy muốn hỏi, lại bị ánh mắt của Ôn Từ đè lại.
Ai bảo cô ấy là cô bé đáng thương còn chưa hoàn thành bài tập cơ chứ.
Ôn Từ lơi là việc quản lý cô, Tô Hòa Miêu bèn lặng lẽ bật mode vừa thêu thùa vừa lười biếng.
Phỉ Phỉ Công Chúa: [Cậu lại lơi là đẩy à? Chị Ôn Từ không quản chặt cậu?]
Đốt Cháy Giai Đoạn: [Tâm trạng A Từ không vui, không rành quản tớ]
Phỉ Phỉ Công Chúa: [Hả? Sao lại thế?]
Đốt Cháy Giai Đoạn: [Không biết, không dám hỏi.]
Tô Hòa Miêu không dám hỏi, có người lại sớm chờ ở ngoài ôm cây đợi thỏ.
Thịnh Kinh Lan cố ý chọn giờ tan tầm thường ngày để liên lạc với Ôn Từ, lúc gọi điện qua, cô vẫn chưa biết thân phận của anh.
Ôn Từ nhìn dãy số xa lạ, đợi chuông kêu mấy tiếng mới nhận: “Alo?”
Đầu bên kia im lặng một lát, bỗng có tiếng cười nhạt vang lên trong điện thoại cũng một lời mời ga lăng: "Cô Ôn, không biết hôm nay tôi có may mắn mời cô ăn một bữa tối được không?" Ôn Từ ngồi trước máy tính bỗng ngước mắt lên, dần dần thoát ra khỏi suy tư.
Thịnh Kinh Lan mời cô ăn cơm nên cũng thật sự đặt một bản cơm tối thịnh soạn ở Bạch Vân Gian.
Ôn Từ nhìn lướt qua, có hết mấy món hôm qua cô khen ngon và cả mấy món ăn mới.
Trước lạ sau quen, lần này hai người gặp nhau đã không còn câu nệ như lần đầu.
Ôn Từ gắp một miếng bỏ vào miệng, án chậm nhai kỹ, đồ ăn vốn rất ngon lại trở nên nhạt nhẽo vì tâm tình ảm đạm.
Cô cầm ly rượu trái cây thơm phức kia lên, ngửi thấy mùi quả thanh đạm, suy nghĩ phản nghịch trong lòng bị gợi lên, cô bỗng nói với người đối diện: "Có thế mời tôi uống rượu không?" Thịnh Kinh Lan hơi bất ngờ, anh nhưỡng mày bảo cô: "Tửu lượng của tôi cũng không tệ lắm."
Bạch Vân Gian có rượu mơ xanh độc nhất vô nhị, nồng độ cao hơn chén rượu trái cây ăn với cơm này nhiều, người có tửu lượng không tốt rất dễ say.
Có lẽ vì Thịnh Kinh Lan đã vạch trần sở thích của cô hai lần, thế nên ở trước mặt anh Ôn Từ cũng thoái mái hơn nhiều.
Mấy chén rượu mơ xanh vào bụng, khuôn mặt cô dần dần phiếm hồng.
Lông mi cô rất dài, dày mà tinh tế, lúc cụp mắt gần như che kín cả đôi mắt.
Giọt rượu chua ngọt đọng bên môi như giọt sương mai trên cánh hoa, làm đóa hoa càng thêm tươi tắn ướt át.
Cô uống một chén, Thịnh Kinh Lan cũng uống một chén theo.
Trong mắt Ôn Từ thoáng hiện lên ý cười, vì cô rất thích cảm giác có người uống cũng
Nhất là khi cô giơ chén rượu lên, Thịnh Kinh Lan sẽ lập tức nâng chén lên cung với cô, Ôn Từ ngẩng mặt lên cười: "Thịnh Kinh Lan, anh đúng là rất nể tình." Thịnh Kinh Lan suy tư nhìn nhất cử nhất động của cô, lựa lúc thích hợp dò hỏi: "Có chuyện gì không vui sao?"
Ôn Từ thong thả buông chén rượu xuống.
Vì rượu mà suy nghĩ trong đầu cô dần dần đáo loạn, lại được sắp xếp ở một tầng ý thức khác xong mới vận chuyển ra ngoài.
"Mấy năm trước có người bất cẩn làm vỡ vòng ngọc của tôi, tôi không nhịn được nên nổi trận lôi đình với cô ta.
Mẹ tôi bảo tôi chuyên bé xé ra to, lớn rồi mà không trường thành, đến thứ cơ bản nhất như khống chế cảm xúc cũng không làm được."
Cô không hiểu tại sao mẹ mình không trách người làm vỡ món quà của cô, mà lại trách cô không đủ trường thành.
"Đó là món quà bà ấy tặng tôi năm sinh nhật mười lăm tuổi, tôi vẫn luôn rất quý trọng..." Cô không giận vì một vật phẩm sang trọng, mà giận vì món quá mình quý trong bị làm vỡ.
Nhưng người mẹ mà cô yêu quý nhất cũng không hiểu cô, thậm chí còn đứng về phía người ngoài chống lại cô.
"Sau này, bà ấy tặng tôi một cái mới." Dù mấy ngày sau Ôn Như Ngọc tặng lại cho cô một cái vòng ngọc, cô cũng không thấy vui mừng, cũng chưa từng đeo lai.
Cô không muốn nói rõ cho Thịnh Kinh Lan, cũng không quan tâm anh có hiểu không, cô chỉ muốn nhân cơ hội này nói ra hết những điều nghẹn trong lòng.
Cô mệt mỏi giơ tay lên che mặt, đôi mắt rũ xuống: "Đó không phải quà, đó chỉ là vật bồi thường mà thôi."
Bữa tối hôm ấy, hai người uống rượu còn nhiều hơn ăn.
Bình rượu mơ kia đã gần thấy đáy.
Lúc Ôn Từ giơ tay ra, Thịnh Kinh Lan ngăn lại động tác của cô: "Ôn Từ, cô sắp say rồi."
"Đúng là tửu lượng của tôi không tốt lắm." Ôn Từ cong ngón tay lại rồi rụt về, cũng thấy đầu óc mình không còn tỉnh táo lắm nên bám vào cạnh bán đứng dậy: "Tôi vào nhà vệ sinh."
Ôn Từ uống rượu nối hết lên mắt, trông cô như thế này không ai yên tâm được.
Thịnh Kinh Lan đi theo cô ra khỏi phòng, đứng ở hành lang bên ngoài nhà vệ sinh.
Dường như thời gian chờ đợi lâu đến lạ, tự dưng anh rất muốn hút một điếu thuốc.
Anh đứt tay vào túi áo, chiếc hộp nhung chặn bàn tay đang tìm kiếm của anh lại.
Cuối cùng, Thịnh Kinh Lan chỉ rút cái bật lửa ra, nghịch ngợm giữa mấy ngón tay.
Thỉnh thoảng hành lang thông với nhà vệ sinh lại phát ra tiếng khoan tường chói tai, anh ngẩng đầu lên nhìn, mấy người công nhân đang đứng trên thang gấp vất vả sửa sang lại lớp trang trí trên tường.
Trong nhà vệ sinh, Ôn Từ vỗ nước lên mắt, khuôn mặt vẫn phiếm hồng nhưng suy nghĩ đã dần dần rõ ràng.
Cô gái trong gương có lông mày lá liễu, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trái xoan, nhìn từ góc độ nào cũng rất hoàn mỹ.
Cô không nên phá hỏng tâm trạng của mình chỉ vì một Đường Lâm Lãng, bình rượu mơ tối nay cũng đủ để hòa tan nỗi không cam tâm ứ đọng trong lòng.
Ôn Từ đứng trước gương chỉnh sửa lại sườn xám rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Tiếng công cụ va chạm ngày càng gần, Ôn Từ cũng như những vị khách khác đi dán vào một bên hành lang.
Công nhân bỗng gõ mạnh một cái, một miếng gỗ vụn bắn ra, bay thẳng đến chỗ Ôn Từ.
Nguy hiểm bất ngờ, lúc Ôn Từ phát hiện ra thì một bàn tay to đã dùng sức kéo cô ra.
"Bang" một tiếng, miếng gỗ gắp vật cản trên đường rồi rơi xuống đất, phát ra tiếng vang.
Ôn Từ vẫn căng thẳng chưa thả lòng được, cô lật cánh tay Thịnh Kinh Lan đang ôm lấy mình, mu bàn tay đỏ au bị góc cạnh của miếng gỗ cào xước thành hai vệt máu nhỏ.
"Tay anh…" Là thợ thêu nên bình thường Ôn Từ rất chủ ý bảo vệ đôi tay, tránh để bị thương.
Nghệ nhân phục hồi văn vật cũng làm việc nhờ đôi tay, bất cứ vết thương nào xuất hiện trên tay anh, Ôn Từ cũng phải lo lắng đề phòng vài phần: "Chắc là trong quán có thuốc, tôi đi hỏi xem sao."
Thấy vẻ lo lắng trong mắt cô, Thịnh Kinh Lan bỗng thấy vụ tai bay vạ gió này cũng không phải vô ích.
Anh cử động ngón tay, không hề thấy đau.
Ôn Từ nhanh chóng cầm ô xy già và bông băng quay lại phòng ăn.
Vết thương của anh không chảy máu, không cần xử lý phức tạp.
Ôn Từ đã vượt qua lúc căng thắng nhất, lúc lại gần anh cô lại có vài phần xa cách, cầm bông băng hỏi thử: "Anh tự làm?" Thịnh Kinh Lan nhíu mày, duỗi tay ra trước mắt cô, vết thương lộ rõ trước mắt Ôn Từ: "Cô Từ đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?"
Anh chưa từng làm ăn thua lỗ bao giờ.
Chút yêu cầu này của Thịnh Kinh Lan chẳng đáng là bao so với ân nghĩa của anh, Ôn Từ mím môi ngồi xuống trước mắt anh, lấy một miếng bông ra.
Cô cho oxy giả vào một mắt rồi ấn miếng bông lên tay anh.
Lúc cúi đầu, tóc mai rớt xuống mặt, Ôn Từ vô thức vén lên để lộ vành tai trắng hồng.
Viên ngọc trai tròn xoe dán lên vành tai, trắng không tì vết, tỏa sáng lấp lánh.
Cô không đeo khuyên tai lố lăng mà chỉ điểm xuyết bằng một viên nhỏ, làm cả khuôn mặt không phấn son cũng tinh xảo hơn.
Thịnh Kinh Lan hơi híp mắt lại, ngón tay cũng bất giác cử động.
Ôn Từ đang tập trung xử lý vết thương thì nhận ra phản ứng của anh, cô vội nhấc miếng bông lên, nhỏ giọng hỏi: "Làm anh đau à?" Miệng vết thương không ở trên người cô, đương nhiên cô không biết cảm nhận của người khác thế nào.
"A." Đôi mắt long lanh ảnh nước kia tràn ngập về quan tâm, Thịnh Kinh Lan giấu giếm tình cảm lưu chuyển trong đáy mắt, cố ý đè giọng xuống rồi thốt ra một tiếng đong đầy cảm xúc: "Đau ~"
------oOo------