Chớm Thu

Chương 27: Lo được lo mất


Trần Đạc ra ngoài từ sáng sớm, cả ngày hôm đó cũng không trở về.

Hot search đã được triệt sạch sẽ, điều này không chỉ đơn thuần là do Tư Tiểu Đồng giúp đỡ.

Trong lòng Giản Thực mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

Bối cảnh của Trần gia chắc hẳn không chỉ dừng lại ở việc có tiền không thôi.

Bên cạnh cô không có ai để nghe ngóng tin tức được, ngay cả người có khả năng nhất mà cô nghĩ tới lại là Hoắc Thành.

Đúng là đen quá đi mất.

Sắc trời dần tối, màn đêm thành phố dày đặc như mực đổ lên giấy, càng tô càng đậm thêm.

Lúc Trần Đạc về đã là mười giờ tối.

Giản Thực tắm xong đi ra đã thấy anh ngồi trên sofa.

Cả người anh thả lỏng, ánh đèn nhẹ nhàng trong phòng ngủ hắt lên vai anh, hai cúc áo sơmi đã được mở ra, để lộ chút da thịt ở cổ và vai.

Rõ ràng vẻ ngoài của anh rất lạnh lùng cấm dục, nhưng mỗi lần cởi cúc áo sơmi, Giản Thực lại cảm thấy cả người anh đang tỏa ra một mùi hương mê hoặc mình.

Có chút quyến rũ.

“Anh đang xem gì thế?” Giản Thực thấy anh đang cầm một tập tài liệu.

Trần Đạc ngẩng lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô, không nói gì mà chỉ nhìn chăm chú. Thấy cô đến gần, anh cũng chẳng giấu diếm gì.

Anh tự nhiên duỗi tay ra ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.

Ôm lấy cô từ phía sau, tư thế vừa thân mật vừa mờ ám.

Cô mới tắm xong, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm, bả vai mảnh mai mịn màng lộ ra, hơi thở ấm áp của anh phả xuống. Cảm giác ấm nóng và hơi ngứa khiến da đầu cô tê dại, nhưng anh lại chẳng có chút phản ứng gì.

Anh đặt tài liệu lên đùi cô rồi thản nhiên mở ra, trên đó viết rõ hai chữ “Di chúc”.

Trong nhất thời trái tim của Giản Thực như giật thót: “Ông nội đưa cho anh à?”

Trần Đạc: “Ừm.”

Ông cụ không còn sống được mấy năm nữa, di chúc này được lập cách đây hai năm, nhưng đến bây giờ Trần Đạc mới chính thức nhìn thấy nó. Tài liệu trong tay anh là bản sao, bản gốc vẫn còn trong két sắt của ngân hàng.

Giản Thực biết hôm nay anh ra ngoài để gặp ai.

Anh vội vàng tới Thường Nính, đột ngột đến nỗi còn chưa kịp xin nghỉ bên bệnh viện, là bác Quý gọi điện giải thích lý do với bên bệnh viện nên mới dàn xếp ổn thỏa được. Mà Trần Đạc lại ở trang viên cùng ông nội uống trà cả ngày.

Vì thế khi Giản Thực nhìn thấy di chúc, phản ứng đầu tiên của cô không phải là quan tâm đến số tiền, mà hỏi anh: “Anh muốn ở lại Thường Nính à?”

Cô không quay lại nhìn Trần Đạc.

Lúc tắm cô đã búi tóc lên, để lộ cần cổ trắng nõn, vành tai trắng trẻo phiếm màu hồng nhạt khỏe mạnh.

Trần Đạc lặng lẽ dán sát lại.

Anh nói: “Không ở lại.”

Trước khi kết hôn, anh đã hứa với Giản Thực là sẽ ở lại thành phố Tuy.

Cậu mợ không chú trọng đến sính lễ, có thể nói đa số người ở thành phố Tuy gả con gái đều không yêu cầu nhiều sính lễ, nếu có yêu cầu thì sau đó cũng trả lại cho vợ chồng son để bổ sung vào chi tiêu gia đình.

Yêu cầu duy nhất kiên quyết không thay đổi chính là không để cô lấy chồng xa.

Dù gia đình có tiền hay điều kiện vật chất có ưu việt hay không thì họ đều không quan tâm, họ chỉ lo lắng con gái gả đi xa không có người nhà bên cạnh sẽ phải chịu ấm ức.

Lúc ăn cơm ở nhà mợ, Trần Đạc cũng có thể cảm nhận được.

Ngay từ đầu họ nhìn trúng anh, phần lớn nguyên nhân vì thấy anh không ba không mẹ, kết hôn với Giản Thực tương đương với việc anh ở rể.

Nếu không một người Thường Nính như anh đã chẳng có cơ hội kết hôn với cô.

“Giản Thực.” Lần này anh đến Thường Nính chỉ để bảo vệ cô. Nhưng đã dính dáng đến Trần gia, Trần Đạc không tránh khỏi cảm giác lo được lo mất đầy bất an.

Bàn tay anh siết chặt quanh người cô, sống mũi dựa vào hõm vai, ngửi thấy mùi hương từ cơ thể cô.

Giản Thực cảm thấy cơ thể mình hơi tê dại, âm ỉ ẩm ướt, cô cố gắng kìm nén cảm giác run rẩy trong cổ họng, chỉ thốt ra một tiếng “hả?” nhẹ nhàng.

Trần Đạc nói: “Qua hai ngày nữa chúng ta về thành phố Tuy đi.”

Chờ mọi chuyện trên weibo được giải quyết hoàn toàn, tránh xa những người ở Trần gia, hai người sẽ về thành phố Tuy.

Quay lại quỹ đạo sống trước đây.

Nhưng Giản Thực không rõ chuyện này phức tạp thế nào, chỉ biết nó không hề đơn giản như những gì anh nói.

“Ông nội anh là người thế nào?” Khi môi anh dán vào môi cô, cô chỉ có thể thở dốc, quay lại nhìn vào đôi mắt âm u của anh.

Bầu ngực mềm mại đầy đặn của cô áp sát vào tay anh.

Giản Thực rũ mắt, thấy đồng hồ anh thường đeo đã được tháo ra, dưới cổ tay áo là băng gạc màu trắng.

“Anh lại đi đánh nhau à?” Lông mày cô lập tức nhíu lại.

Tối qua anh xúc động đánh người khiến Giản Thực rất sợ. Hôm nay khó khăn lắm mới yên ổn, cô không nghĩ anh lại đi gây chuyện nữa.

Trần Đạc nói: “Không có.”

Anh không cho Giản Thực nhìn nữa, xoay nhẹ cằm cô về phía mình rồi hôn lên môi cô, âm thanh lẫn lộn không rõ ràng: “Giản Thực, anh rất nhớ em.”

Mấy ngày không gặp, mới gặp lại thì bị ông cụ giữ lại cả ngày, có nhiều điều anh chưa kịp nói với cô.

Trong khi không có bất kỳ lời giải thích nào, cô vẫn đợi anh về.

Quan tâm anh, yêu anh.

Cảm giác tin tưởng và bảo vệ thế này, trước đây anh chưa từng cảm nhận được.

Cơ thể mệt mỏi lạnh lẽo, bắt đầu từ khoảnh khắc này như được tràn đầy khiến anh sống lại như một con người, có những khao khát như một người bình thường.

Trần Đạc lột khăn tắm trên người cô ra, bàn tay ấm áp phủ đến, Giản Thực dựa vào trên vai anh rồi run lên.

“Trần Đạc, đừng….” Tư thế này quá mức ái muội.

Cả người cô trần trụi dựa vào lồng ngực người đàn ông, hai chân mở rộng, phần lưng cong lại. Trần Đạc ôm lấy vòng eo không chút thịt thừa cua cô, lướt qua bụng nhỏ mềm mại, đi xuống tìm được u huyệt của cô rồi xoa nhẹ.

Anh ngậm vành tai của cô vào trong miệng, cảm nhận từng cơn run rẩy của cô, đồng thời ngón tay cũng siết lấy núm vú đang dần đứng thẳng.

Hơi thở hỗn loạn đan chéo nhau.

Động tác liếm láp của Trần Đạc dần trở nên triền miên nhiệt liệt như muốn nuốt cô vào trong bụng.

Sau đó anh nâng hông, cởi khóa quần để phóng thích dương v*t ra ngoài, dương v*t thô to dán lên hoa huy*t mẫn cảm, d*m thủy tí tách nhỏ xuống làm ướt nơi riêng tư của cả hai cùng với ngón tay đang vỗ về chơi đùa nhụy hoa của anh.

“Còn muốn thử không?” Anh không hôn nữa mà gục vào vai cô thở bật ra một hơi, trước mắt là núm vú bị chà đạp đến đỏ bừng.

“Lần trước em nói muốn nhìn anh tự an ủi.”