Chớm Thu

Chương 29: Em ghét sao?


Sau cao trào là lúc cơ thể mẫn cảm nhất, cũng dính người nhất. Giản Thực ghé vào trên người anh, muốn được anh nhẹ nhàng sờ an ủi. Nhưng giây phút anh cắm vào, cô lại nức nở nói dừng lại.

Nhưng Trần Đạc vẫn còn đỡ eo cô rồi ấn xuống, ngước mắt nhìn gương mặt nhu nhược đáng thương của cô. Trong lúc này, đôi mắt ngập nước kia lại càng thêm quyến rũ.

Anh hôn lên khoé mắt ướt át của cô, khàn giọng nói: “Ngoan, ăn vào đi.”

Anh mới cắm vào được một nửa.

Tiểu huyệt của cô rất mềm, trơn trượt nhưng cũng không chịu nổi anh dày vò như vậy, mới cắm vào một chút cô đã muốn trốn.

Trần Đạc ngồi dạng chân trên sofa, ngửa cổ quan sát từng biểu cảm nhỏ của cô. Giản Thực sắp điên tới nơi, tay ấn vào ngực anh, muốn rút ra lại nặng nề ngã xuống, ghé vào trên vai anh triền miên.

“Thế này sâu… sâu quá… hức… Trần Đạc… aaaa…. sướng quá…”

Hai người rất ít khi thử qua tư thế này.

Cứ như vậy trực tiếp cắm vào tận gốc, Trần Đạc nắm mông cô rồi thúc mạnh lên trên, mạnh đến nỗi như muốn nhét cả hai viên tinh hoàn của mình vào trong.

Vốn dĩ cô đã cảm thấy rất trướng, nhưng nghe anh thở dốc bên tai lại không kìm được mà ướt át.

hoa huy*t ướt đẫm không tự giác thích ứng, mấp máy liếm hút anh, Trần Đạc thở hổn hển cực kỳ hưởng thụ, sau đó cúi xuống cắn lên đầu v* đang đong đưa của cô.

“Giản Thực, em nhiệt tình thật đấy.”

Giống như để đáp lại, quy đầu đột nhiên đỉnh đến chỗ khiến cả người cô tê dại, động tác bên dưới càng lúc càng nặng, càng lúc càng sâu.

Không giống anh chút nào cả.

Trần Đạc….” Giản Thực bị anh kéo xuống, sa vào dòng xoáy của tình dục: “Trướng… trướng quá… anh có ổn không?”

dương v*t bị tiểu huyệt cao trào xoắn chặt, khoái cảm vọt lên tới đỉnh đầu, tiếng rên trong cổ họng cũng trở nên đứt quãng.

Trần Đạc hàm hồ đáp lại một chữ: “Không.”

Lúc anh về đã rất muộn, khi kết thúc Giản Thực cũng chẳng nhớ rõ là mấy giờ, chỉ biết điều mình muốn hỏi còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Trần Đạc ăn sạch sành sanh.

Sau khi lên giường, cô vẫn còn trốn.

“Anh… anh đừng lại gần em, cách xa một chút….”

Trong giọng nói còn mang theo nức nở.

Trần Đạc không quan tâm, duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực.

“Không phải vừa nãy còn muốn ôm anh sao?”

“Nhưng em không biết….”

“Không biết cái gì?”

Trong lúc mê man, tiếng nói khàn khàn của người đàn ông rất gợi cảm.

“A…. a….” Cảm giác anh lại cắm vào, Giản Thực giãy giụa, run rẩy nói: “Không biết…”

Không biết sao một người lạnh lùng như vậy, khi lên giường lại đột nhiên trở nên hung dữ chẳng biết mệt mỏi.

Vừa rồi anh gác tay sang một bên, nhìn cô tự nhấp trên người mình, yết hầu nhô lên khẽ run, nếu không phải gân xanh trên cánh tay bán đứng cảm xúc của anh, Giản Thực còn tưởng anh làm tình mà tâm vẫn lặng như nước. Nhưng hậu quả khi cô dừng lại chính là bị anh ấn mạnh sau cổ, thọc vào rút ra càng thêm hung ác.

Sau đó Giản Thực vùi mặt vào cổ anh, khăn trải giường cũng bị cô túm đến nhăn nhó, nhưng anh vẫn chưa dừng lại.

“Trần Đạc… đủ… đủ rồi…” Phía dưới đã ướt tảng lớn.

Khăn trải giường có thể thay mới, nhưng ngày hôm sau khi tỉnh lại, bên dưới của cô vẫn còn chưa khô hẳn.

Hot search bị triệt, những tin bẩn vốn dĩ nhằm vào Tạ Dịch Hành, nay lại được Trần gia nhúng tay nên sau đó chẳng còn mấy ai chú ý đến Giản Thực nữa.

Buổi sáng đã có hẹn trước với Đồng Ô, nhưng mới sáng ra cô lại bị Trần Đạc lăn lộn một lần.

Cô ngủ thẳng đến giữa trưa.

Toàn thân đau nhức, cảm giác như sắp rã rời.

“Điện thoại của em đâu?” Giản Thực vừa tỉnh dậy đã tìm nó, quầng thâm dưới mắt cô rõ rệt, giống như cả đêm không được ngủ ngon.

Trần Đạc mang khăn nóng đến để lau mặt cho Giản Thực.

Cô đã khóc rất nhiều, mắt vẫn còn sưng, vệt nước mắt dính trên mặt khiến cô cảm thấy không thoải mái. Nếu Trần Đạc nhớ không nhầm, trên mặt cô còn có vài giọt tinh dịch mà anh vô tình bắn lên.

Giản Thực cảm thấy phiền phức vô cùng, nhưng những lời mắng mỏ của cô lại không có chút uy hiếp nào, giọng nói nghèn nghẹn vì khóc như đang làm nũng, “Anh để ra, em không cần anh lau.”

“Bẩn.” Trần Đạc nhẹ nhàng nói, kiên nhẫn lau cho cô, “Lau sạch sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Sáng sớm lúc nãy anh cũng lau cho cô ở phía dưới, nhưng khi đang lau, anh lại nâng chân của cô lên.

Anh thích liếm hoa huy*t của cô, luôn tìm cách để chơi đùa với cô.

Đôi môi ướt át của anh thực sự làm cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng sau những gì đã trải qua tối qua, cô lại cảm thấy có chút gì đó không thể diễn tả được.

Giản Thực quay mặt đi, không muốn nhìn anh, “Em đói rồi…”

Trần Đạc: “Một lát nữa anh sẽ đút cho em ăn.”

Dì giúp việc đã nấu cháo sẵn, đang để ở dưới nhà. Cô không muốn xuống, nên Trần Đạc mang lên, từng muỗng từng muỗng đút cho cô ăn.

Những vết bầm trên cổ vẫn còn rất rõ, chưa thể mờ đi ngay, nhìn thôi cũng thấy đau, đầu gối của cô cũng bị trầy xước. Dì giúp việc bảo Trần Đạc lấy thuốc bôi cho cô, nhưng sau khi ăn cháo xong, Giản Thực chỉ đòi điện thoại.

Đồng Ô đã đổi thời gian hẹn, gặp cô ở chỗ Lâm Phong, bốn giờ là phải ra ngoài.

Lúc lái xe, cả hai không nói câu nào, xe dừng lại bên đường theo chỉ dẫn của GPS, bên ngoài có rất nhiều người đi đường, nhưng giờ thì chẳng còn phóng viên nào bám theo cô nữa.

“Đi đi.” Trần Đạc mở cửa xe cho cô, “Anh đợi em trong xe.”

Giản Thực vẫn còn chút bực tức, cầm túi xách rồi bước đi, cửa xe đóng lại cái rầm, cô bước đi vài bước trên đôi giày cao gót, bóng lưng của cô dưới ánh nhìn của anh dường như chẳng còn chút lưu luyến nào.

Thực ra, anh có thể đoán được.

Không phải ai cũng có thể chấp nhận một mặt mất kiểm soát kia của anh. Nếu có thể, hôm nay anh còn không muốn để Giản Thực xuống giường.

Gương mặt thanh tú của anh không có cảm xúc, mắt rũ xuống, đầu lưỡi khẽ chạm vào bên trong má. Khi cửa sổ xe mở ra, gió trực tiếp thổi vào, Trần Đạc muốn hút thuốc nhưng lại không mang bật lửa.

Vì thế bàn tay đang quấn băng gạc của anh tùy tiện gác lên cửa sổ xe.

Kẹp một điếu thuốc nhưng không châm, trông giống như có vấn đề gì đó.

Giản Thực dừng lại vài giây, sau đó tức giận quay người lấy đi điếu thuốc giữa hai ngón tay anh, Trần Đạc ở trong xe kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy ánh mắt cô dừng lại trên cổ tay mình.

“Em…”

“Tối qua em còn chưa hỏi anh, vết thương ở tay anh là do đâu?” Giản Thực vẫn rất giận, thái độ không hề dễ chịu.

Cảm xúc của Trần Đạc dịu xuống, đôi môi mỏng mím chặt: “Không có gì.”

Thấy cô định đi, Trần Đạc kéo cô lại, lần này giọng điệu lạnh lùng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, anh thản nhiên nói: “Chỉ là rạch vài đường thôi.”

“Sao lại rạch vài đường?”

“Muốn khắc tên em.”

Đây là câu trả lời mà Giản Thực hoàn toàn không ngờ tới.

“Muốn khắc tên em?” Giản Thực tức đến bật cười: “Anh giỏi thế sao không rạch luôn ở động mạch cảnh đi?”

Còn là bác sĩ nữa.

Chẳng những không biết tiết chế mà còn không có chút ý thức nào về nguy hiểm.

Trần Đạc không muốn cãi nhau với cô qua cửa sổ xe, anh mở cửa, nhét cô vào ghế sau, trong lúc đó Giản Thực đá anh một cái để lại vết chân trên quần, nhưng anh không quan tâm.

Trong lúc di chuyển, anh giữ chặt Giản Thực dưới thân mình.

“Vậy nếu để em khắc thì sao? Em có hét lên vì đau không? Có vì vết sẹo xấu xí này mà ghét luôn cả cái tên Trần Đạc không?”

Trần Đạc bình tĩnh nhìn cô.

“Đêm qua chỉ vì làm thêm vài lần mà em đã khóc đến như vậy, có trời mới biết anh muốn người mang cái tên này trên cơ thể là em đến mức nào. Anh muốn cạo sạch lông ở chỗ đó của em, cạo đến khi sạch sẽ hoàn toàn, ngay cả ở chỗ đó cũng khắc tên Trần Đạc, còn hơn là anh cứ lo sợ tình yêu của em dành cho anh không đủ sâu đậm, mà chỉ cần chút gió thoảng bên ngoài đã khiến anh không thể chịu đựng nổi muốn tuyên bố chủ quyền, rằng em, Giản Thực là của riêng anh.”

“Giản Thực, em cho rằng anh không quan tâm sao?”

Cô ăn tối với Tạ Dịch Hành, đến trạm cứu trợ, chọn mèo con rồi cùng nhau trở về khách sạn.

Đúng vậy, những chuyện này đều vì cuộc điện thoại khó nói ra của anh.

Cô làm tất cả vì anh.

Nhưng nếu không vội vàng như vậy, người làm những chuyện này cùng cô lẽ ra phải là anh.

Phải là Trần Đạc.

Chứ không phải Tạ Dịch Hành, người xuất hiện trên hot search, bị hiểu lầm là bạn trai của Giản Thực. Dù chỉ là hiểu lầm, anh cũng không thể chịu đựng được.

Đây là lần đầu tiên anh xé toạc mặt nạ xấu xí méo mó đó ra, Giản Thực sốc đến nỗi một lúc lâu không thốt nên lời: “Trần Đạc…”

“Nhưng anh đã yêu em nhiều đến thế này rồi.” Anh nói nhỏ: “Rõ ràng Trần Đạc đã hoàn toàn thuộc về em, thì anh vẫn muốn khắc Trần Đạc thuộc về Giản Thực. Dù em có thấy điều này thật nực cười cũng không sao, bởi vì…”

Em là người tự do.

Nhưng anh thì không.

Sau khi cân nhắc giữa lý trí và điên cuồng, anh nhận ra người tự nguyện bị giam cầm chỉ có mình anh.

“Giản Thực.” Ánh mắt Trần Đạc ngập ngụa trong đau khổ, đau khổ đến mức cô có thể thấy làn sương ướt át trong mắt anh: “Trong chuyện này, em có thể nhường nhịn anh một chút được không?”

Anh biết cô không quá yếu đuối, chỉ là sâu trong xương cốt cô có chút kiêu ngạo.

Trần Đạc không nỡ phá vợ sự kiêu hãnh đó, nhưng anh hy vọng đôi khi cô có thể dịu dàng hơn một chút, nói với anh rằng: “Trần Đạc, anh là người em yêu nhất.”