Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Có lẽ cô nhóc đó bây giờ đang rất lo lắng. “Chi bằng... tổng giám đốc hoãn hội nghị rồi đến bệnh viện với cô Tô?” Mẹ vợ tương lai làm phẫu thuật, thân làm con rể mà không túc trực bên ngoài, nói thế nào cũng không được hợp lý lắm nhỉ?
Nhưng quả thực là hội nghị hôm nay rất quan trọng.
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Đi tra một chút, cuộc sống của con gái nhà họ Kỷ ở nhà như thế nào, bọn họ đối xử với cô ta ra sao?”
Lý Mạnh liền ngẩn cả người.
Cái quái gì vậy?
Chẳng phải đang nói đến chuyện mẹ vợ tương lai làm phẫu thuật, vợ tương lai lo lắng sao?
Sao tự nhiên lại đi điều tra cô chủ của nhà họ Kỷ thế này?
Nhưng Lý Mạnh vẫn đi làm việc theo lệnh của anh, anh ta lặng lẽ rời khỏi phòng họp, ước chừng tầm mười mấy phút đồng hồ đã quay lại phòng họp báo cáo, hiệu suất làm việc vô cùng cao.
Hơn nữa còn in hắn ra một tập tư liệu đưa cho Lệ Minh
Viễn. “Tổng giám đốc, không tra thì không biết, vừa tra một cái đã làm người khác bất ngờ... Mặc dù nhà họ Kỷ nổi tiếng yêu chiều con gái nhưng không ngờ lại yêu chiều đến tận mức độ này! Mỗi một người con gái của nhà họ Kỷ, ngay từ lúc mới ra đời đã được nhà họ Kỷ xây cho một tòa lâu đài, nâng niu nuôi dưỡng bọn họ như công chúa!”
Lệ Minh Viễn đảo mắt liếc nhìn tập tài liệu một cái rồi nhưởng mày hỏi: “Bình thường ra ngoài cũng mang theo bốn vệ sĩ nữ lợi hại đi cùng sao? Quá phách lối, không hợp với cô ấy.
Lý Mạnh ngơ ngác hỏi: “Tổng giám đốc, anh đang nói gì vậy?” “Đi tra xem gần đây ở thủ đô có tòa lâu đài nào đang rao bán không
Trời đất.
Tổng giám đốc đang định làm gì vậy? Anh ta thực sự không hiểu.
Nhưng lời tổng giám đốc nói chính là thánh chỉ, tuy rằng Lý Mạnh không hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn mở notebook tìm tòi một lúc.
Tìm một lúc đã thấy kết quả rồi. “Hình như tòa lâu đài này là của hồi môn của bà Lục nhỉ? Thế mà lại rao bán với giá cao như vậy sao? Nhà họ Lục sắp phá sản rồi à? Đường đường là bà Lục mà lại phải rao bán lâu đài tư nhân như vậy sao?”
Không khéo, bà Lục, vợ của Lục Viễn Phương lại chính là con gái của nhà họ Kỷ - Kỷ Vân Như
Lệ Minh Viễn nghe xong, ánh mắt liền tối lại: “Ở khu vực nào?” “Ở quận Nam Thành, khoảng chừng mười mấy năm nữa bên đó chắc chắn sẽ trở thành khu vực đắt giá nhất thủ đô.” “Mua lại.
Vừa hay, vốn dĩ đây là món đồ cô nhóc kia vừa sinh ra nên có, bây giờ anh mua nó tặng cho cô cũng không muộn.
Trời đất.
Tổng giám đốc không thèm hỏi giá sao? 15000 tỷ đó! Đây không phải một con số nhỏ đâu! “Tổng giám đốc, anh chắc chắn sao?”
Ừ, sau khi mua lại thì để nó dưới danh nghĩa Tô Noãn Tâm, đích thân cậu đi làm việc này, không cần công khai, mua nặc danh đi.”
Trời đất thánh thần thiên địa ơi!
Tổng giám đốc làm như vậy là muốn ném tiền đi cho bà xã của mình sao?
Biểu thị là... xin chào, tổng giám đốc bá đạo chiều vợ điên cuồng của em đến rồi đây.
Lý Mạnh cười khổ đáp: “Vâng, sau khi hội nghị kết thúc, tôi sẽ đi làm ngay” “Gửi ảnh chụp của tòa lâu đài cho tôi.” “Tổng giám đốc muốn gửi ảnh chụp cho cô Tô, hỏi cô ấy xem có thích không sao?” “Ừ, nếu không thích thì vẫn cứ mua lại.” Bởi vì những thứ này vốn là thứ cô nên có được.
Không thích thì tại sao phải mua lại? Lý Mạnh lại ngớ cả người.
Nhưng vẫn lưu ảnh lại rồi gửi nó cho Lệ Minh Viễn.
Trên băng ghế dài ngoài cửa phòng phẫu thuật, Tô Noãn Tâm bị Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn một trái một phải lôi lôi kéo kéo, Tần Nghĩa thỉnh thoảng cũng bồi thêm một câu.
Đột nhiên, chuông báo tin nhắn ở điện thoại của Tô Noãn Tâm vang lên.
Một lúc gửi liền mấy tấm ảnh chụp.
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm sửng sốt, mở từng tấm ảnh ra xem... là bức ảnh toàn cảnh của một tòa lâu đài rộng lớn.
Hình ảnh được chụp rất đẹp, trông nó giống như một thiên đường dưới mặt đất vậy, ở khu vườn bên ngoài tòa lâu đài, khung cảnh được sắp đặt rất khéo léo, chỉ cần nhìn vào hình ảnh thôi cũng đủ để khiến người ta muốn bước vào ngắm nhìn.
Bên ngoài tòa lâu đài còn có một dòng sông trên mặt sông còn có mấy chiếc thuyền gỗ, nhìn trông vô cùng nghệ thuật.
Tô Noãn Tâm nghĩ, đây chẳng phải là nơi ở của công chúa trong chuyện cổ tích sao?
Tự nhiên Lệ Minh Viễn gửi cho cô mấy bức ảnh này làm gì?
Nghĩ rồi liền nhìn thấy phía dưới mấy bức ảnh còn gửi kèm thêm ba chữ. “Có đẹp không?”