**********
Chương 240: Xin lỗi, anh tới muộn rồi!
Nhưng Lâm Xuân Mạn lại vẫn điềm nhiên như không, trong lòng cực kỳ yêu thích nói: “Cậu Tần vẫn còn nhớ tối là tốt rồi... Anh thử nhìn kỹ mũi của tôi bây giờ xem, tôi sửa rồi đó. Không thể chỉ nhớ tôi lúc mũi còn bị nghiêng đầu, không nghiêng cũng phải nhớ nhé!”
Tất cả mọi người: “..
Tần Thiên: “..
Xin hỏi anh ta nên tiếp lời cô ấy như thế nào đây?
Tô Noãn Tâm chợt có chút dở khóc dở cười, không biết phải làm sao nói: “Xuân Mạn, cậu yên tâm đi, anh Tần nhất định sẽ nhớ cậu kỹ lắm đó!”
Tần Thiên trừng mắt với cô một cái, không nói gì. Tô Noãn Tâm chột dạ quay đầu sang chỗ khác liền thấy cửa lớn của phòng phẫu thuật đột nhiên được mở ra.
Cô vội vội vàng vàng, không thèm để ý đến những người khác mà chỉ chăm chăm chạy qua đó, sốt sắng hỏi: “Bác sĩ! Mẹ tôi đã làm phẫu thuật xong rồi sao?” “Vẫn chưa, tôi ra ngoài lấy ít đồ thôi, phẫu thuật không nhanh như thế được, phiền cô Tô kiên nhẫn chờ bên ngoài!” “Vậy bác sĩ, ca phẫu thuật của mẹ tôi có thuận lợi không?" “Cô Tô yên tâm, trước mắt mọi chuyện vẫn rất thuận "Vậy thì tốt... cảm ơn bác sĩ, mọi người vất vả rồi.” Trước mắt cứ như vậy đã, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Dương Diễm kéo tay cô lại rồi nói: “Noãn Tâm, cậu cứ yên tâm đi! Bác sĩ đã nói là không có vấn đề gì rồi mà, chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Lúc này trên mặt Tô Noãn Tâm mới bắt đầu có chút ý cười: “Cảm ơn mọi người đã ở đây với mình” “Khách sáo với bọn mình làm gì chứ!” Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm nói. “Không cần khách sáo với tôi đâu! Dì có thể phẫu thuật thuận lợi là tốt rồi.” Tần Thiên cười nhạt nói.
Tần Nghĩa nói: “Sắp đến trưa rồi, mọi người muốn ăn gì không? Để tôi đặt hàng”
Đúng lúc này thì Tô Noãn Tâm cũng nhận được tin nhắn của Lệ Minh Viễn.
Tô Noãn Tâm liếc mắt nhìn tin nhắn rồi lắc đầu nói: “Không cần đầu... chú của tôi nói trưa nay chú ấy sẽ tới đây mời mọi người ăn cơm.
Tần Thiên nghe vậy thì nhưởng mày nói: “Vậy chúng ta cứ chờ Lệ Minh Viễn mời ăn tiệc đi, cậu Cổ thì sao? Có muốn đi ăn cùng chúng tôi không?”
Cổ Thanh Dương lạnh nhạt đáp: “Không cần... đợi khi nào ca phẫu thuật của bà Tô kết thúc thì tôi sẽ đi ăn sau”
Ánh mắt của Tô Noãn Tâm mang theo ý tử dò xét lướt qua nhìn Cổ Thanh Dương một cái... Cô nhìn Cổ Thanh Dương có vẻ vẫn còn rất trẻ, nhưng trên người lại toát lên một chút khí chất trầm ổn. lợi.”
Nhìn anh ta gần như khác hoàn toàn so với hai cô con gái kia của nhà họ Cổ.
Ngoại trừ chào hỏi cô lúc mới đến thì sau đó hầu như không hề chủ động mở lời nói chuyện với cô, lần duy nhất anh ta chủ động mở miệng là vì muốn bảo vệ Cổ Thanh Nhã nên mới tranh cãi với Lâm Xuân Mạn.
Sau đó vì sự xuất hiện của Tần Thiên cắt ngang nên cũng không nói thêm câu nào nữa. Có lẽ anh ta cũng là người không thích nhiều chuyện. Đây có lẽ là người duy nhất trong nhà họ Cổ có thể tạo cho cô có một chút thiện cảm.
Mãi đến mười hai giờ trưa Lệ Minh Viễn mới đến bệnh viện. Lúc anh đến, Tô Ngọc Mỹ vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trước đó anh đã nhờ Tần Thiên đưa mọi người đi ăn trước, lại nghĩ cô nhóc nhà anh chắc chắn sẽ không chịu đi nên đành gói riêng một phần sau đó tự mình mang về cho cô.
Lúc đến trước cửa phòng phẫu thuật thì chỉ thấy một mình cô nhóc nhà anh ngồi bên ngoài, lo lắng bất an chờ đợi.
Ngoài cô ra còn có một người đàn ông đang đứng dựa lưng vào tường ở một góc không xa. Lệ Minh Viễn cầm cơm trưa đi đến, lạnh nhạt nhìn Cổ Thanh Dương một cái.
Vừa hay Cổ Thanh Dương cũng quay ra, vẻ mặt không có gì ngạc nhiên, nhìn thấy anh thì khẽ gật đầu một cái.
Lệ Minh Viễn thu lại tầm mắt rồi đi đến bên cạnh Tô
Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm nhìn thấy anh thì ngạc nhiên hỏi: “Chú xong việc rồi sao?” “Ừ... Xin lỗi, anh đến hơi muộn "Không sao... mẹ em vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật nữa, có điều trước đó lúc bác sĩ ra ngoài lấy đô, ông ấy nói trước mắt mọi việc vẫn ổn. “Thế mà em vẫn giữ biểu cảm này sao?”
Tô Noãn Tâm hơi sững người, sau đó cười khổ nói: "Em sợ mà... “Ăn cơm trước đi, không biết con gái các em thích ăn gì nên tùy ý mua mấy món.”