Tô Noãn Tâm khóc không được cười cũng không xong nói: “Chú à... không cần đâu, em có bản lĩnh mà, tự bảo vệ mình cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Lệ Minh Viễn nhẹ nhàng ừm một tiếng: “Đừng nghe cậu ta nói, anh chưa từng nghĩ như vậy đâu.
Chỉ là đó là tiêu chuẩn của con gái của nhà họ Kỷ rồi... Mỗi người mỗi khác nên anh cũng không hoàn toàn tuân thủ theo tiêu chuẩn đó.
Suy cho cùng có lúc nói toạc ra hết thì cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Lẽ ra cô nhóc này phù hợp với cuộc sống bình thường và thoải mái hơn một chút. “Vậy... chú à, chú thật sự muốn để họ thiết kế quần áo cho em sao?” “Ừm, đợi sau khi sức khỏe của dì Tô tốt hơn thì cũng sẽ để họ thiết kế quần áo cho dì Tô nữa.” “Có phải tất cả quần áo của nhà giàu các chủ đều được đặt may riêng không?” "Đúng thế.” “Chú à, đồ của chủ cũng vậy luôn sao?” "Um."
Vì cô đã chọn gả cho nhà giàu rồi nên cũng chẳng có gì phải già mồm cả.
Cứ nhập tùy tục đi! "Vậy cũng được... Thế thì làm phiền mọi người thiết kế trang phục riêng cho tôi mặc nhé.” “Cô Tô đừng khách sáo... Vậy chúng tôi sẽ đo cho cô trước nhé? Sắp tới mùa thu rồi, và những mẫu mới của mùa thu chắc chắn sẽ nhanh chóng được thiết kế trước khi thời tiết trở nên mát mẻ hơn.” “Được rồi... Vậy phiền mọi người rồi.” “Không phiền đầu, có thể thiết kế trang phục cho cô Tô là vinh hạnh của chúng tôi... Hơn nữa, cơ thể của cô Tô rất đẹp, trang phục do chúng tôi thiết kế có thể mặc lên người cô cũng sẽ không bị chôn vùi đầu”
Người phụ nữ sang trọng sẽ bước vào giới nhà giàu trong tương lai và trở thành bà chủ của nhà họ Lệ có thể mặc đồ do họ đích thân thiết kế thì chắc chắn là quảng cáo di động trong giới nhà giàu rồi.
Những chuyện giúp tăng danh tiếng mà miễn phí thì họ đều sẽ làm.
Hơn nữa tổng giám đốc Lệ cũng đã trả tiền cho họ rồi chứ không phải là làm không công. “Cơ thể của cô Tô đẹp như vậy, tuổi tác nhìn có vẻ cũng không lớn, hẳn là vẫn còn đang học đại học nhỉ?” “Đúng thế, tôi đang học năm nhất, học ngành diễn xuất
Mấy nhà thiết kế đều vô cùng ngạc nhiên nói: “Sau này cô Tô có ý định phát triển sang giới giải trí không?” Lý Mạnh vội nói: “Vẫn mong mọi người giữ bí mật về thân phận bà chủ tương lai của nhà họ Lệ của cô Tô nhé.”
Sắc mặt mọi người tràn ngập vẻ bí mật đầy nghiêm túc nói: “Được, thư ký Lý yên tâm đi! Quy tắc trong ngành chúng tôi đều hiểu, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói bậy bạ chuyện này ra ngoài đâu.”
Lý Mạnh gật đầu rồi cũng không nói nữa.
Thấy tổng giám đốc đại nhân vẫn còn đang quan sát phong cách trang trí và bày biện ở đây, nên anh ta vội vàng cuống quít chạy tới: “Tổng giám đốc, cô Tô có phong cách trang trí và bày biện ở đây không ạ?”
Lệ Minh Viễn hời hợt nói: “Nhóc con rất thích, nói là thực sự rất giống với sở thích của cô ấy
Lý Mạnh tràn ngập ý cười nói: “Cô Tô thích thì tốt rồi... vậy còn tổng giám đốc thì sao, anh thấy có chỗ nào cần phải chỉnh sửa không?” “Vì là trang trí theo sở thích của nhóc con nên không cần đổi đầu... Chỉ là đồ dùng trong nhà ở đây đều đã cũ cả rồi, nên thay mới toàn bộ đi bao gồm cả giường và tủ trong phòng ngủ nữa... còn có phòng để quần áo lớn trong phòng ngủ chính nữa... Tôi thấy thiết kế vẫn chưa đẹp lắm... nên định sẽ thay đổi một chút”
Mẹ kiếp.
Tổng giám đốc đại nhân thế mà lại đích thân cầm dao Lý Mạnh vội nói: “Không biết tổng giám đốc thấy chỗ cơ đấy. nào không thích hợp? “Bà Lục hẳn là một người cuồng giày... tủ giày chiếm diện tích quá lớn, nhóc con không phải.. “Vậy tổng giám đốc định chỉnh sửa như thế nào ạ?” “Giảm một nửa số lượng của tủ giày đi, để còn có chỗ để châu báu và trang sức.
Con gái thì hẳn là đều sẽ thích những thứ lấp la lấp lánh.
Đợi đến lúc chỉnh sửa xong thì anh sẽ bổ sung thêm châu báu và trang sức đầy đủ. “Dạo này ở thủ đô có buổi đấu giá nào không?” “Hình như gần đây bà Lục có tổ chức một buổi đấu giá từ thiện...
Lệ Minh Viễn không khỏi nhưởng mày: “Hình như dạo này bà ấy đang rất thiếu tiền à?”
Bản nhà thì cũng thôi đi, lại còn tổ chức cả buổi đấu giá nữa à?