Chú Là Của Em

Chương 284: Mang dép lê vào trên sàn lạnh




Tô Noãn Tâm kinh ngạc hét một tiếng, chỉ cho là mình bị ngã thảm rồi.

Bây giờ chưa tới mùa đông, không có thảm, trên mặt đất đều là gạch men sứ, cái này neeus nhuw mà té xuống dưới, não sẽ bị chấn thương!

May mà chú kịp thời xuất hiện cứu cô một mạng!

Lê Minh Viễn đỡ được người trong tay, cau mày nói: "Tại sao lại không cẩn thận thế!”

Nhóc con ở trong ngực, mặt bị dọa mà trợn nhìn, xem ra sợ tới mức không nhẹ. “Em... Chú, chăn, chăn nhét ở bên trong, em kéo không nhúc nhích, có dùng sức rồi... Kết quả khi đang cố gắng lôi ra thì bị mất thăng bằng...


Lê Minh Viễn đặt có ở trên mặt đất, thấy cô không có mang dép, cau mày nói: “Mang dép vào, trên sàn lạnh

Tô Noãn Tâm ngơ ngác nói: "A... “Lần sau kéo không được thì gọi anh. Vóc dáng anh cao, không cần ghế cũng có thể lấy ra. "Được." Đoán chừng sẽ không có lần sau đâu.

Mỗi lần đều ngã ra đất

Anh ôm chăn đi đến tìm cái chỗ tương đối thoải mái trên đất để trải ra.

Lệ Minh Viễn từ trên giường đem đến một cái gối, ném tới bên trên chăn nệm, sau đó nói: “Quần áo tắm rửa đi tìm thím Lý, có lẽ bà ấy chuẩn bị cho em không ít... Anh đi xuống lầu trước, chờ em tắm rửa xong sẽ đi lên. “Được... 

Thím Lý đúng thật là chuẩn bị cho Tô Noãn Tâm không ít quần áo tắm rửa.

Đồ giặt cũng đã được thay mới và đem lên phòng. Tô Noãn Tâm nhận lấy, cảm ơn rồi đi vào phòng tắm.

Phòng tắm Lệ Minh Viễn vừa mới dùng qua, bên trong còn có hơi nước vẫn chưa tan hết.

Trong không khí đều có hương thơm của bạc hà, vừa nãy lúc mà chú đỡ cô, trên người của chủ có hương thơm thoang thoảng của bạc hà.


Hẳn là mùi thơm của sữa tắm, cảm giác rất tốt. Mùi thơm thoang thoảng, ngửi mãi cũng không ngán.

Tô Noãn tâm tắm một chút, giặt rửa có chút mất hồn mất vía.

Nghĩ đến đây là phòng tắm mỗi ngày chủ đều dùng... Bên trong toàn là mùi hương của anh, trên mặt cô không hiểu sao có chút khô nóng.

Lãnh thổ riêng của chủ, giống như đã bị cô chiếm lấy, không biết chú ấy có quen với nó hay không.

Lệ Minh Viễn rất không quen... Vô cùng không quen.

Xuống lầu uống vài ly nước lạnh, trong lòng mới bình thường trở lại.

Vừa nghĩ đến đêm nay nhóc con muốn ngủ chung giường với anh... tâm trạng của Lệ Minh Viễn thấy rất phức tạp.

Các loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, anh nhanh chóng xóa bỏ chúng.

Đang suy nghĩ miên mang, chợt nghe tiếng của nhóc con ở cầu thang vang lên nói: “Chú...em tắm xong rồi, có thể lên lầu ngủ rồi.” 

Tâm tình của Lệ Minh Viễn vừa mới tỉnh táo, một lần nữa có chút khô nóng


Anh hít sâu một hơi nhắm mắt lại, lại mở ra, đứng dậy đi lên trên lầu. Lúc đi vào phòng, thấy nhóc con đã ngồi trên giường, ở bên trong cái chăn mà anh mỗi ngày đều ngủ, đầu gối lên gối của anh.

Cả người chỉ lộ ra một đôi mắt, đôi mắt linh động, lộ ra vẻ không quen kèm theo có mang chút bất an.

Xem ra, không phải anh là người duy nhất bối rối. Nhóc con này có vẻ không quen.

Bên giường, có một đôi dép lê màu hồng nhạt, đây là thím Lý chuẩn bị.

Dép lê ở phía xa, đêm nay anh phải ngủ dưới sàn... Đóng cửa lại, Lệ Minh Viễn đi tới phía chăn. Nói thật... đã lớn như vậy đây là lần đầu tiên trải chăn lên mặt đất để ngủ, Lệ Minh Viễn vô cùng cảm thấy không quen.

Cảm giác trên mặt đất rất cứng, cách dưới một lớp chăn là gạch men sứ lạnh buốt. Nhưng cũng không thể để cho nhóc con ngủ trên mặt đất. “Chú... ngủ trên sàn nhà không thoải mái. Đột nhiên, người trên giường mở miệng nói. Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Khá tốt. “Nếu chủ ngủ không quen, em có thể đổi chỗ với chú... Da thịt của em thô ráp, có thể ngủ chỗ nào cũng được.”