Chú Là Của Em

Chương 363: Chủ Chính Là Quý Nhân Trong Cuộc Đời Em






Bạch Kỳ Sương gật đầu nói: “Noãn Tâm...!nếu như sau này cô và Minh Dao được thuận lợi mọi mặt, cũng là nhờ phúc của em đó!” “Cô nói những lời này làm gì, nếu thật sự có thể giúp cô và Minh Dao được bình an, em vui còn chẳng kịp!” Bạch Kỳ Sương cười khổ nói: “Noãn Tâm nhà ta đúng là chu đáo.

“Cô mới là người đối xử tốt với em, hết lòng dạy em diễn xuất...!em cũng không có gì để bảo đáp cô, cô gì khó khăn hay phiền phức cô cũng không nói với em, nhưng nếu em đã biết rồi thì sẽ hết mình giúp đỡ cô “Chỉ cần sau này cô và Minh Dao có thể sống tốt, nhất là Minh Dạo, chờ khi con bé có thể chấp nhận thế giới bên ngoài, em sẽ cùng nó đi chơi thật nhiều nơi, thưởng thức thật nhiều thứ.


“Cô yên tâm đi!”
Bạch Kỳ Sương lại có chút bất an hỏi: “Hôm nay em gặp Lục Viễn Phương sao?" “Đúng vậy! Suýt nữa thì em quên mất không nói với cô! Con nhóc Minh Da này thật là...!còn mở miệng gọi bố nữa, nói là nhìn thấy ở ảnh chụp!”
Sắc mặt Bạch Kỳ Sương cứng đờ nói: “Đúng vậy...!trong ví tiền của cô có hình của ông ta, Minh Dao thường nhìn thấy.” “Cô...!vẫn không thể quên được ông ta sao?” "Noãn Tâm yên tâm đi, đã không còn nhớ nữa rồi...!Lục Viễn Phương trong lòng cô và Lục Viễn Phương bây giờ không còn là một người nữa, Lục Viễn Phương trong lòng cô đã chết rồi..."
Tô Noãn Tâm đau lòng nói: “Cô vẫn còn có Minh Dao...!vẫn còn có em nữa.” “Đúng vậy...!cô vẫn còn có mọi người.

Cuộc sống này cũng không phải không thể sống tiếp được.

Bạch Kỳ Sương trong quá khứ cũng đã đi theo đoạn tình yêu đã chết từ lâu rồi.

Nếu không có sự tồn tại của Minh Dao.


Quãng đời còn lại, e rằng cô ấy không thể sống tiếp được.

Cũng may ông trời rủ lòng thương, ban cho cô ấy một Tô Noãn Tâm...!chiếu sáng cuộc đời tăm tối của cô ấy và Minh Dao! “Minh Dao ôm cái nào...!chị phải về nhà đưa mẹ tới ký túc xá công nhân, từ ngày mai, mẹ của chị bắt đầu đi làm rồi...!sau này mẹ của Minh Dao cũng bắt đầu đi làm kiếm tiền rồi mua thật nhiều váy đẹp và đồ ăn ngon cho Minh Dao nhé!”
Bạch Kỳ Sương cười nói: “Sức khỏe của mẹ Noãn Tâm đã hồi phục rồi sao?” “Đúng vậy! Còn bảo chú em sắp xếp cho bà ấy đi làm nữa, chú em cũng lập tức sắp xếp cho bà tới tập đoàn Quốc Doanh làm việc, cũng may, làm cùng một công ty, bình thường thư lý của có thể giúp chăm sóc bà ấy...!tỉnh tình của mẹ tốt như vậy cũng sẽ không bị bắt nạt hay xa lánh đâu.” "Vậy là tốt rồi...!“Cho nên, tất cả đều sẽ tốt lên thôi, cô không biết trước đây lúc em và mẹ chưa gặp chú đã phải sống khó khăn thế nào đâu...!cũng may, gặp được chú rồi, tất cả đều tốt lên, chủ quả thật là một quý nhân! “Em cũng là quý nhân của cô và Minh Dao đấy” “Ặc...!em không tính, em là được hưởng ké ánh sáng của chủ nên mới có thể giúp cô và Minh Dao thôi...!cô yên tâm đi, trời sẽ không tuyệt đường người, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi, sau này chúng ta đều sẽ sống thật tốt.”
Đúng vậy...!tất cả rồi sẽ trở nên tốt đẹp.

Hy vọng những thứ luôn cảm thấy sợ hãi trong lòng...!sẽ không còn nữa.


Cô ấy muốn sống thật tốt, dẫn theo Minh Dao, cùng nhau sống thật tốt.

Dưới tầng bên ngoài ký túc xá nhân viên tập đoàn Quốc Doanh, Tô Noãn Tâm xách hành lý cho mẹ, cầm chìa khóa tài xế đưa cho họ rồi cùng nhau vào ký túc xá.

Tô Ngọc Mỹ nhìn có vẻ vô cùng hưng phấn, vẻ mặt rạng rỡ nói: "Noãn Tâm này...!mẹ thật sự không ngờ đời này còn có cơ hội được làm việc ở công ty lớn như tập đoàn Quốc Doạnh này.

Tô Noãn Tâm không khỏi cảm thấy buồn cười nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng cảm thán nữa, chúng ta tới xem phòng ký túc xá đi.”