Lệ Minh Viễn, người cầm quyền của nhà họ Lệ, cô ta từng gặp anh ở bữa tiệc mà nhà họ Tần tổ chức. Người giống như thiên thần trên trời khiến người ta chỉ có thể ngước lên nhìn... Sao Tô Noãn Tâm có thể lọt vào mắt anh!
Cổ Thiên Linh chỉ cảm thấy ngực giống như bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại, không riêng cô ta, bây giờ bà Cổ cũng có cảm giác này, nặng nề đến mức làm người ta không thở được.
Chuyện tốt như vậy sao không xảy ra trên người con gái của bà ta chứ! Tuy rằng hai đứa con gái, một đứa đã đính hôn với thái tử nhỏ của nhà họ Tần là Tần Nghĩa, nhưng không phải còn một đứa à! Sao số Tô Noãn Tâm lại tốt như vậy!
Ngực bà Cô không thông thuận hít sâu một hơi, sắc mặt tối tăm nói: “Là sự thật, lần trước ở bệnh viện, mẹ tận mắt nhìn thấy vị cậu chủ nhà họ Lệ kia mang lễ vật đi thăm con khốn Tô Ngọc Mỹ, cậu ta đối xử rất khách khí với bà ta"
Vậy mà là sự thật. Mẹ cô ta tận mắt nhìn thấy. “Vậy mẹ.Chẳng lẽ chúng ta phải nhịn cục tức này xuống sao?”
Trong mắt bà cố hiện lên một chút tức giận độc ác nói: “Gấp cái gì, bấy giờ đang là lúc nhà họ Lệ có nội loạn, tuy rằng Lệ Minh Viễn đã cầm quyền, nhưng người nhà họ Lệ ở sau lưng muốn tranh giành quyền lực cũng không ít!
Tô Noãn Tâm có số ngồi trên vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Lệ hay không còn chưa biết!”
Cổ Thiên Linh không nói gì, nhưng mấy ngày sau, chỉ cần tưởng tượng đến người đàn ông Lệ Minh Viễn giống như con cưng của trời xuống trần gian lại bị con nhỏ Tô Noãn Tâm nghèo kiết xác làm hư, ngực liền trở nên nặng nề đến hốt hoảng.
Trong lời đồn, Lệ Minh Viễn là người thanh tâm quả dục, cho dù là kiểu phụ nữ nào cũng chưởng mắt. Năm rồi anh đã hai mươi tám, bên người chưa từng có người phụ nữ nào. Có người nói là vì anh không thể giao hợp... Cũng có người nói vì anh không thích con gái mà thích con trai. Nhưng tất cả chỉ là lời đồn, rốt cuộc chuyện là như thế nào, chỉ có Lệ Minh Viễn biết. | Mà Cổ Thiên Linh tuy là có cả nhà họ Cố, nhưng ít có cơ hội tiếp xúc với Lệ Minh Viễn... Chuyện này, rõ ràng chỉ gặp một lần trong bữa tiệc ở nhà họ Tân, cô ta đã khắc thật sâu người đàn ông này trong đầu.
Vốn dĩ, đó là một người làm cho cô ta không dám nói lên tâm tư, bởi vì người đàn ông kia quá hoàn hảo.
Nhưng người đàn ông đó lại nhìn trúng loại như Tô Noãn Tâm... Cô ta tự nhận là mình còn tốt hơn trăm lần so với quý nghèo Tô Noãn Tâm kia!
Suy nghĩ này một khi đã sinh ra, thì rất khó loại bỏ. Thể cho nên, cô cả nhà họ Cố giấu bà Cổ đem một vài suy nghĩ đánh tới trên đầu mẹ con Tô Noãn Tâm. Cửa phòng bệnh của Tô Ngọc Mỹ. Trên tay Cổ Thiên Linh cầm phích nước ấm, sau khi có được sự đồng ý của Tô Ngọc Mỹ thì bị hai bảo vệ đưa vào trong cửa. Mặt Tô Ngọc Mỹ không được tự nhiên nói: "Cô... Cô cả nhà họ Cố sao lại đến đây?”
Mặt cô ta đầy thiện ý mỉm cười nói: "Di Tô, cháu đặc biệt tới thăm di, đây là canh đầu cá, rất bổ, hương vị cũng rất tươi ngon, cháu nói bảo mẫu chuyên hầm cho dì đó”.
"Cô Cố khách khi rồi."
“Di Tô, xin lỗi, cháu mới biết sự tồn tại của dì và Noãn Tâm... Hôm đó là cháu không hiểu chuyện cho nên mắc phải sai lầm, hy vọng di và Noãn Tâm không trách cháu, cháu đã biết sai rồi.”
Vẻ mặt Tô Ngọc Mỹ kỳ lạ nói: “Cô Cổ đến đây... Bà Cố có biết không?"
“Mẹ cháu không biết đâu, nhưng việc này không ảnh hưởng gì hết, lập trường của cháu và mẹ không giống nhau... Bỗng nhiên cháu biết cháu còn có một em gái ở trên đời này, cháu rất vui!
Em nó tên là Noãn Tâm phải không, lần trước gặp được cháu còn cảm thấy em nó lớn lên rất đáng yêu đấy!
Tuy rằng nhà cháu cũng có một em gái, nhưng tính tình kiêu ngạo, tính cách bá đạo, luôn thích giành đồ với cháu... Không đáng yêu chút nào, không như Noãn Tâm, nhìn qua rất là ngoan ngoãn".
----------------------------