Chú Là Của Em

Chương 389: Mua Làm Quà Cho Chú Của Cô






**********
Chương 390: Mua làm quà cho chú của cô
Lệ Minh Viễn nghe thế thì không khỏi nhướng mày.

Kỷ Vân Như đã bán hết đồ đạc của mình rồi sao? Thế mà lại bắt đầu rao bán cả đồ của Kỷ Vân Tiêu rồi...!
Kỷ Vân Tiêu muốn tặng quà gặp mặt cho con gái tương lai...!Nghĩ đến đây, Lệ Minh Viện bất giác lại nhớ đến Tô Noãn Tâm.

Và kể từ đó...!rất nhanh, viên kim cương màu hồng này đã trở thành vật trong túi của anh rồi.

Lâm Xuân Mạn thấy thế thì vô cùng hưng phấn: “Trời đất ơi! Noãn Tâm, chú của cậu mua nó rồi kìa, sáu trăm tỷ đó! Chú ấy nhiều tiền thật đó! Nhiều bà chủ, cô chủ trong các gia đình quyền quý như thế mà cũng không thắng được chú ấy.


Trời ơi, sáu trăm tỷ đó”
Tô Noãn Tâm bĩu môi: “Cũng có phải là mua cho tớ đâu, cậu kích động như thế làm gì?”.

truyện đam mỹ
Xung quanh liền vang lên tiếng bàn tán xôn xao xen lẫn tiếng thở dài thất vọng của các cô chủ nhà giàu.

Tổng giám đốc Lệ làm gì thế...!sao tự nhiên lại chạy đến đây giành giật với mấy đứa con gái làm gì?
Viên kim cương đó có đẹp như thế nào thì cũng không với được đến cái giá sáu trăm tỷ! Thế mà anh lại vung tiền hào phóng như vậy...!haiz, cũng không biết cuối cùng cô gái nào sẽ được hời đây.

Còn Kỷ Vân Như cũng đoán được Lệ Minh Viễn đang mua đồ tặng cho cô nhóc Tô Noãn Tâm kia.

Vốn dĩ bà ấy còn định chuẩn bị mang một số đồ cổ như sách tranh thư pháp ra để tiếp tục đấu giá.

Nhưng sau đó Kỷ Vân Như lại đổi hết thành trang sức quý báu thuộc mọi niên đại, chỉ cần đặt nó.

dưới danh nghĩa anh trai của bà ấy muốn tặng cho vợ chưa cưới, tặng cho con gái tương lai thì Lệ Minh Viễn đều chi ra một khoản tiền cực lớn để mua hết về.

Mắt cũng không thèm chớp một cái...!Đến tận cuối cùng, Kỷ Vân Như cũng không khỏi cảm thấy vô cùng vui mừng.

Rốt cuộc Lệ Minh Viễn làm như vậy là vì cậu ta ngưỡng mộ anh trai của bà ấy hay là vì muốn mua đồ cho con khốn Tô Noãn Tâm kia?
Thế mà lại không phải hai lý do trên...!Cảm giác tất cả món đồ được mang lên đấu giá đều sắp bị anh bao hết rồi.

Kỷ Vân Như lại chẳng hề tức giận.


Bà ấy lại muốn xem xem rốt cuộc thì Lệ Minh Viễn coi trọng món đồ mà anh trai bà ấy để lại hay chỉ đơn thuần là mua quà tặng cho cô nhóc nhà anh thôi...!
Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một chiếc đồng hồ lâu đời.

Kỷ Vân Như tươi cười giới thiệu: “Chiếc đồng hồ này là món đồ mà anh trai tôi yêu thích nhất, nằm.

trong bộ sưu tập dân gian trôi dạt từ Tử Cấm Thành vào cuối thời nhà Thanh.

Trước đây anh ấy rất thích đeo chiếc đồng hồ này khi đi ra ngoài, mọi người có thể đấu giá để sưu tầm, chắc chắn giá trị của nó sẽ còn tăng nữa"
Mọi người nghe thấy thế đều ồ lên.

Kỷ Vân Như mang cả đồ riêng của Kỷ Vân Tiêu ra đấu giá để làm từ thiện rồi...!Ký Vân Tiêu sắp tới số rồi cho nên không cần những thứ này nữa sao?
Nhà họ Kỷ sắp đi đời rồi sao? Hai mắt của Tô Noãn Tâm dính chặt vào chiếc đồng hồ...!nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.

Cô chỉ cảm thấy chiếc đồng hồ này có vẻ rất cổ xưa...!mang lại cảm giác rất có khí thế, chắc chắn người bình thường sẽ không thể chống đỡ được khí thế đó.

Nhưng với khí chất của chú mà đeo chiếc đồng hồ này lên thì nhất định có thể làm nổi bật sự hào hùng trong đó.

Cho nên chú của cô đeo chiếc đồng hồ này lên nhất định sẽ rất đẹp.

Cái này đi! Mua nó về làm quà sinh nhật cho chú.


“Giá khởi điểm là chín trăm triệu! Lần giơ bảng đầu tiên sẽ tăng thêm một trăm năm mươi triệu!” Lệ Minh Viễn không hề thấy hứng thú với chiếc đồng hồ này.

Nhưng lại nghĩ đây là đồ của bố cô nhóc, anh mua về để sau này khi cô biết sự thật có thể giữ lại làm.

kỷ niệm.

Anh vừa định giơ bảng thì nghe thấy giọng nói của một cô gái từ phía sau truyền đến: “Một tỷ không trăm năm mươi triệu”
Lệ Minh Viễn nghe thấy giọng nói quen thuộc liền hạ tấm bảng vừa giơ lên một nửa xuống ngay lập tức.

“Một tỷ hai”.

Trời đất! Thế mà lại có người tăng giá rồi...!Tô Noãn Tâm liền cảm thấy hơi hụt hẫng.

Cô cảm thấy chín trăm triệu đã là rất đắt rồi đó, được chữa hả? Cả đời này cô chưa từng mua món đồ nào đắt đỏ như vậy...!Nhưng.

Vừa rồi chú cũng định giơ bảng nên chắc chắn chú rất thích chiếc đồng hồ này.

Cho nên! Cô nghiến răng nghiến lợi: “Một tỷ ba trăm năm mươi triệu” Chơi tất tay, cô đánh liều luôn!