Chú Là Của Em

Chương 397: Cô Nhóc Đưa Tôi Đi Gặp Cô Ấy Được Không






Ai bảo con cái nhà giàu thì sẽ được trải thảm để bước đi...!Trong cuộc sống này, không ai có thể trưởng thành mà chưa từng vấp ngã.

Cũng giống như là nhà họ Lục, con rơi ở khắp nơi...!Anh ta cũng phải chịu đựng những chuyện như vậy từ khi còn bé, hoàn cảnh của anh so với Lệ Minh Viễn không khác nhau là mấy.

Suy cho cùng thì Lệ Minh Viễn vẫn may mắn hơn anh rất nhiều.

Cũng không biết là vì sao mà cô gái này lại tỏ vẻ đau khổ đến vậy...!Nhưng cảm giác có người đau lòng vì mình thật tốt.


Năm đó Kỳ Sương...!Ôm ông ta vào lồng ngực của cô ấy, còn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc để trấn an ông ta, đó chính là giây phút ông ta cảm thấy an tâm nhất trong đời.

Bất luận chuyện gì xảy ra, chỉ cần cô ấy ôm lấy ông ta thì ông ta lập tức có thể bình tĩnh trở lại, vô cùng bình tĩnh.

Thời gian sau này không có cô...!Tất cả mọi người đều cho rằng Lục Viễn Phương chia tay một người phụ nữ bình thường.

Nhưng họ đâu biết rằng...!Đó chính là cả thế giới của ông ta.

Cảm giác trái tim trống rỗng, bạn đã từng trải qua chưa?
Từ đó về sau trái tim ông ta không còn rung động vì bất cứ ai nữa...!Dục vọng gì đó cũng không có hứng thú.

Không có cô ấy, ông ta không thể sống nổi.

Đồ thay thế chỉ là liều thuốc tốt trong lúc đó mà thôi...!Nó mãi mãi không thể nào chữa trị được tận gốc cảm giác trống rỗng từ sâu trong trái tim ông ta.

Trong bóng tối, Lục Viễn Phương hít sâu một hơi, sau đó nói.


Giọng nói mang theo sự hèn mọn, anh ta xuống nước cầu xin cô: “Cô nhóc...!Coi như là tôi xin cô được không...!Dẫn tôi tới gặp Bạch Kỳ Sương đi...!Tôi đã nhớ cô ấy rất lâu rất lâu rồi...!Trái tim tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi”.

“Tôi hứa tôi sẽ không làm phiền tới cuộc sống của cô ấy...” Trong bóng tối, Tô Noãn Tâm hít mũi một cái rồi nói: “Ông nói cho tôi biết những chuyện này chính là muốn để tôi yếu lòng, sau đó sẽ dẫn ông tới gặp cô giáo của tôi sao?”
“Lục Viễn Phương, ông thật sự quá vô liêm sỉ, đau lòng cho ông đúng là...!ông còn cố tình kể những chuyện này để tôi đau lòng theo!”.

Lục Viễn Phương dở khóc dở cười nói: “Tôi không hề có ý định này...!Cô nghe được những chuyện này xong lại đau lòng vì Lệ Minh Viễn như vậy, xem ra...!Cô thích anh ta rồi”.

Tô Noãn Tâm sao có thể không nhận ra được tình cảm của mình, chỉ là cô vẫn nói: “Cô giáo tối năm đó...!Cũng vẫn rất thích ông! Tôi nghe Kỳ Vân Như nói...!Dù cho cô ấy có bị bắt quỳ hay là bị người ta buông lời nhục mạ thì...!Trong miệng cô vẫn luôn nói mấy chữ..”.

Lục Viễn Phương cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến mức anh không thở được.

Nét mặt anh vẫn lơ đãng như cũ: “Mấy chữ gì?” “Tôi yêu anh ấy.” "Ồ..” Trong bóng tối, ông ta nhẹ nhàng lên tiếng.

Cô ấy yêu anh ta.

Mấy chữ này quả thực là liều thuốc chữa bệnh tốt nhất đối với ông ta.


Lục Viễn Phương đau đớn đến mức trái tim run lên bần bật...!Nhưng nó là lời nói của tám năm trước.

Vậy thì bây giờ thế nào? Trong lòng cô ấy có còn hình bóng của ông ta nữa hay không? "Cô nhóc, cô đưa tôi đi gặp cô ấy được không.” “Không được!”.

"...” Lục Viễn Phương lúc này quả thực rất muốn giết người.

“Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó...!Cuộc sống hiện tại của cô giáo tôi đang rất tốt, chẳng mấy chốc cô ấy sẽ đưa Minh Dao cùng đi làm, bệnh tự kỉ của cô bé cũng sẽ được cải thiện, cuộc đời của cô giáo tôi
đã ngày một tốt hơn rồi.”
"Thời điểm này, tôi không hi vọng Lục Viễn Phương ông sẽ xuất hiện làm đảo lộn nhịp sống của cô ấy...!Chuyện lớn nhất mà tôi có thể giúp ông đó chính là nhắc đến ông trước mặt cô ấy, nếu cô giáo của tôi cam tâm tình nguyện thì tôi sẽ báo lại với ông”
Lục Viễn Phương cười khổ nói: “Cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý gặp lại tôi đâu...” “Nếu ông đã biết rõ điều đó thì sao còn làm khó tôi?”
“Tôi chỉ muốn nhìn thấy hai mẹ con họ một chút mà thôi...!Bây giờ tôi đã rất hối hận, ngày đó gặp lại Minh Dao ở nhà hàng, tại sao tôi lại không nhìn con bé thêm một chút...!Ánh mắt của con bé, dáng người của con bé vừa nhìn đã có thể nhận ra, con bé rất giống tôi.”
“Chuyện năm đó cô ấy mang thai và bỏ đi...!Tôi thật sự không biết, tôi thật sự đã nợ cô ấy quá nhiều...!Chỉ sợ cả đời này cũng không thể bù đắp hết”