Chú Là Của Em

Chương 518: Emem Sợ Chú Sẽ Tức Giận






Tô Noãn Tâm mặt mũi mơ hồ: “A?” “Mông không đau?” "Dau." “Bôi thuốc, nhanh lên.

Nói xong, liền kéo Tô Noãn Tâm đang mơ mơ hồ hồ đi lên lầu.

Tô Ngọc Mỹ thấy vậy, thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn xem, Noãn Tâm bị đánh, Minh Viễn liền cảm thấy đau lòng.

Vai người xấu này bà ta đảm đương vậy là đủ rồi, thế nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa trẻ.


Nhưng mà, tối hôm qua Noãn Tâm đã làm ra một số chuyện, sau này có thể đắc tội rất nhiều người, vậy thì phải làm sao mới tốt đây.

Thôi bỏ đi, chỉ cần Minh Viễn cam tâm tình nguyện sẵn sàng ở bên cạnh bảo vệ cho con bé, thì cũng không sợ gì nữa.

Vì vậy Tô Ngọc Mỹ chỉ hy vọng, tình cảm giữa hai đứa trẻ hòa thuận, thông cảm cho nhau là được đủ rồi.

Bà ấy vui vẻ mà nói về phía cầu thang: “Minh Viễn, dì đi làm trước đây.

Dì đã xin nghỉ nửa ngày rồi."
Lệ Minh viễn trả lời: “Được ạ.

Tô Ngọc Mỹ sửa soạn lại một chút, rồi lái chiếc xe Audi màu đỏ của mình đến công ty.

Bà ấy bây giờ, cách ăn mặc cũng rất hợp thời trang, khôi phục lại phong thái chuyên nghiệp nhưng lại đầy nữ tính của mình.

Trong mắt của các đồng nghiệp, bà ấy chính là một người phụ nữ đã ly hôn, cả ngày luôn miệng nhắc đến con gái, nhưng trước giờ chưa từng đề cập đến chồng hay bất cứ điều gì.

Cũng cảm thấy điều kiện của bà ấy không đến nỗi tệ, mặc dù ở kí túc xá nhân viên trong công ty, nhưng lại lái xe Audi, cách ăn mặc trang điểm thường ngày của bà ấy cũng rất theo xu hướng, tính tình lại vừa hiền lành, cũng rất dễ chung sống, do đó Tô Ngọc Mỹ sớm đã cùng những người trong công ty thân quen hết cả, mối quan hệ giữa hai bên cực kì tốt.


Thỉnh thoảng khi tan làm, còn hẹn nhau cùng đi tụ tập, ra biển hóng gió.

Thậm chí còn có một vài người muốn giới thiệu đối tượng cho bà ấy, nhưng đều bị bà ấy lấy lý do một mình sống cảm thấy rất tốt, mà từ chối.

Lâu dần, cũng không còn ai đề cập đến chuyện này nữa.

Sau khi Tô Ngọc Mỹ đi, thím Lý cũng ra ngoài mua rau, trong nhà chỉ còn lại hai người Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm.

Đợi sau khi vào phòng, Tô Noãn Tâm liền bất giác nghĩ đến.

Chú vậy mà lại bôi thuốc cho cô, mà chỗ cô bị thương lại là ở mông nữa chứ!
Mặc dù chú cũng từng đánh vào mông cô, hai người cũng có quan hệ vợ chồng chính thứục, nhưng mà cặp mông trần trụi này của cô cứ như vậy mà bị bôi thuốc lên, Tô Noãn Tâm tuyệt đối không làm được!
Dường như mới bước vào phòng, cô đã nhảy sang một bên, khuôn mặt đầy sự đề phòng mà nhìn về Lệ Minh Viễn: “Chú em tự mình bôi thuốc là được rồi.”
Lệ Minh Viễn nhìn cô nói: “Bị thương trên mông? Một mình em làm sao bôi thuốc?” “Em làm được mà!” “Nói linh tinh, cởi quần ra đi, nằm xuống! Nghe lời.

“Em không! Chú thật sự xem em như một đứa trẻ con sao! Em rất xấu hổ đó!” “Tô Noãn Tâm, em còn biết xấu hổ sao?” “Làm sao em không biết chứ? Em là con gái đó!”
Lệ Minh Viễn ngữ khí đầy trêu chọc: “Em còn biết em là con gái à!”
Tô Noãn Tâm cúi đầu nhưng vẫn không chịu yếu thế mà nói: “Dù sao...em cũng không muốn cởi quần để chú bôi thuốc cho em” “Sợ anh lợi dụng em sao?” Lệ Minh Viễn không vui nói.


“Không phải, so với việc chiếm tiện nghi, em chiếm tiền nghi của chủ nhiều hơn nhưng..

Tô Noãn Tâm im lặng cúi đầu, nhìn Lệ Minh Viễn mà nói: “Em ngại.

Nói xong, khuôn mặt liền đỏ bừng.

Lệ Minh Viễn nhìn cô nó mà dở khóc dở cười nói: “Chỉ là bôi thuốc mà thôi, trong đầu em đang suy nghĩ cái gì vậy?” “Bôi thuốc...cũng rất ngại, chú đừng ép em"
Lệ Minh Viễn vẫn thản nhiên nhìn cô: “Được.

Anh không ép em bôi thuốc nữa, vậy em có thể giải thích cho anh một chút, lần trước tại sao lại chạy trốn không?” “Chú tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" “Không thể hỏi?"
Tô Noãn Tâm cảm thấy mình sợ điều gì thì điều đó sẽ
Cô cúi đầu chột dạ: “Em...em sợ chú tức giận.

đên!.