Chú Là Của Em

Chương 607: Nhận Quà Mà Không Đáp Lễ Thì Bất Lịch Sự






**********
“Này, đi đến nhà anh xem TV?” “Nhưng mà thím Lý hình như đã về quê ăn Tết rồi nhỉ? Không có ai ở nhà, cũng sắp ăn trưa rồi hả?” “Gọi đồ ăn ngoài?” “Đừng, hay là chúng ta đi siêu thị mua một ít nguyên liệu, buổi trưa em sẽ nấu cho chủ ăn.

"Được thôi.” “Vậy thì em sẽ nói với mẹ em.

“Được.

Sau khi Tô Noãn Tâm nói với Tô Ngọc Mỹ thì cả hai cùng nhau bước ra khỏi con hẻm.

Tô Noãn Tâm chủ động vươn tay nắm lấy tay Lệ Minh
Viễn.


Lệ Minh Viễn đảo ngược bàn tay bắt lấy đang nắm lấy tay mình.

Khuôn mặt thanh tú của Tô Noãn Tâm lập tức đỏ bừng.

Đôi mắt cô vô cùng linh động, sáng ngời nhìn anh và hỏi: “Chú, để xem lại cho mẹ em, hay lái xe đi?” “Để cho dì lái đi, chúng ta đi taxi đến siêu thị nhé?” “Chú có bao giờ đi xe buýt chưa?”
Chưa “Vậy em đưa chú đi xe buýt nhé?” “Tại sao phải đi xe buýt?” “Bởi vì chú chưa từng ngồi.

Đời người mà, cái gì cũng nên trải qua một lần cho biết.

Chú đưa em đi trải nghiệm cuộc sống của người giàu, còn em đưa chú trải nghiệm cuộc sống của những người bình thường.

Lệ Minh Viễn nghĩ, cũng không có chuyện gì cả.

Chỉ cần có thể cùng cô nhóc làm những gì cô muốn làm với chính mình là được.

Anh gật đầu nói: "Được rồi, nghe em.”
Tô Noãn Tâm lấy trong ba lộ ra hai đồng xu và đưa Lệ Minh Viễn đến bến xe chờ xe buýt.

Không có nhiều người đi chơi giao thừa, không lâu sau xe buýt đã đến nơi.

Tô Noãn Tâm đưa Lệ Minh Viễn cùng nhau lên xe, sau đó nhắc nhở: “Chú nhớ nhé, lên xe cần phải nhét tiền trước.

Mỗi người 2 nghìn, nếu không có tiền lẻ thì có thể đi đổi

Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Nhớ rồi."
Bác tài xế: …..…
Người này tuổi còn trẻ, nhìn không ra là một người thiểu năng.

Cái này mà còn phải dạy sao?
Sau khi đúc tiền vào rồi thì Tô Noãn Tâm tìm một vị trí bên cửa sổ và để Lệ Minh Viễn ngồi vào.

“Khi đi xe buýt, anh phải chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ để có thể ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Hành trình dù xa đến đâu cũng phải nhanh chóng kết thúc.

“Trước đây, em thường ngồi?” “Ừ.

Từ khi còn học tiểu học thì em đã tự đi xe buýt.

“Lợi hại.

“Ha ha, cùng bình thường.

Mấy người Dương Diễm cũng sẽ đi cùng.” “Bây giờ đi siêu thị?” “Ừ, đi siêu thị gần nhà chú, mua sắm xong lại đi bộ về nhà.

Không biết Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn đang làm gì ở nhà!” “Nhớ họ rồi?” “Không, em cảm thấy năm nay hơi vắng vẻ, nên muốn náo nhiệt chủ.

Hoặc nếu không thì chủ hãy tranh thủ thời gian rảnh rỗi và lập một trò chơi đi?” “Hả? Trò chơi gì?” “Em sẽ gọi cho mấy người Lâm Xuân Mạn, Dương Diễm, còn chú thì gọi cho Tần Thiên và tất cả những người bạn mà chú biết đến chơi.


Như vậy thì sẽ rất náo nhiệt, cũng làm cho nhà chủ có hơi người một chút.

Một biệt thự lớn như vậy mà không có ai thì thật lạnh.

Chú luôn ở một mình, điều đó thật đáng thương.

Nói đến Tần Thiên, trong mắt Lê Minh Viễn lóe lên một tia u ám.

Anh nhưởng mày nói: “Bạn tốt của anh cũng không có bao nhiêu.

Nếu em có thì có thể gọi hết qua đi, bọn Tần Thiên thì cứ để anh gọi “Nếu không thì em sẽ gọi lại cho mấy người Tiêu Bảo
Vỹ, Dương Tiêu Nam?” “Gọi người có tửu lượng lớn đi.

“Vậy thì chị Ngô, chị Ngô có thể uống tốt! Nhưng mà chủ, chủ muốn làm gì?” “Trị Tần Thiên “Phụt, chú, chủ còn ôm mối hận à!”
Lê Minh Viễn thờ ơ nói: “Nhận quà mà không đáp lẽ là bất lịch sự.

“Ha ha ha ha, vâng! Ai bảo anh ta nói hưu nói vượn làm gì, hại em đêm qua ngủ không ngon giấc!”.