Chú Là Của Em

Chương 722: Đây Là Nhắc Nhở Anh Đã Già Hay Là Chuyện Gì






Khóe miệng Nhiếp Hạo run rẩy: “Kính trọng? Đối với trưởng bối mới kính trọng.” “Nhưng anh đều sắp bốn mươi tuổi, không phải trưởng bối thì là gì?”
Con bé này tới đây để chọc giận mình à? Ánh mắt
Nhiếp Hạo lạnh lùng: “Năm nay tôi mới ba mươi tám..

“Ảnh đế Nhiếp biết tôi bao nhiêu tuổi không?” "Hum?" “Năm nay tôi vừa tròn hai mươi.

Lớn hơn đến 18 tuổi, cho nên gọi là trưởng bối cũng không quá.


Nội tâm Nhiếp Hạo gần như sụp đổ.

Quả thực không muốn nhiều lười thêm câu nào nữa.

Không chờ ông Ngô lên tiếng, anh đã bắt đầu đi chuẩn bị.

Tô Noãn Tâm vui vẻ cũng đi chuẩn bị.

Minh Dao ngồi trên đùi ông Ngô cười tủm tỉm nói: “Sư tỷ thật dễ thân, chơi được với tất cả mọi người.”
Ông Ngô trừng mắt: “Dễ thân thì có ích gì?” “Đương nhiên có ích.

Đi tới đâu cũng có rất nhiều người thích mình!” “Nhiều người thích thì có ích gì? Minh Dao trào phúng nhìn ông ta: “Ông Ngô, mấy lão già xấu tính như ông chắc chắn không ai thích đâu.

“Ông có tài hoa, người khác đều sùng bái ông, ông không cần người ta thích mình.


“Cho nên cả đời ông sẽ không biết cảm giác được người khác thích sung sướng cỡ nào”
Cho nên con nhóc này cũng là tới chọc tức mình à? Uổng công ông lớn tuổi rồi còn cho cháu ngồi trên đùi, ôm cháu quay phim chơi.

Cảnh quay chiều tối kéo dài hơn ba tiếng mới khiến ông Ngô hài lòng, vung tay lên: “Kết thúc công việc
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Noãn Tâm mệt mỏi dắt tay Minh Dao về khách sạn, sửa soạn một phen, sau đó dẫn Minh Dao đi gõ cửa phòng khách sạn của Nhiếp Hạo.

Lần này Nhiếp Hạo mở cửa rất nhanh, thấy hai người, anh ta khoanh tay trước ngực, nhưởng mày hỏi: “Không sợ bị phóng viên chụp ảnh à?" “Tôi sợ cái búa...!Đám phóng viên không sợ làm to chuyện đó, cho dù thêm một trăm người tôi cũng không sợ” Cô chính là người từng trải, không phải là ma mới trước kia không hay biết gì, lần trước chơi lớn vậy chẳng phải cũng không thể giết được cô hay sao? Bây giờ cô không sợ!
Nhiếp Hạo bật cười, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì?” “Lúc nãy tôi đã nói rồi mà, tối nay là sinh nhật của đạo diễn Khương, chúng ta cùng đi thôi.” “Tôi không thích náo nhiệt.

“Nhưng ở khách sạn thì chán lắm, ảnh để Nhiếp đều sắp bốn mươi rồi, còn không ra ngoài quẩy thì sau này già rồi không quẩy được nữa đâu.”
Nhiếp Hạo: ".

Đây là nhắc anh đã già hay là thế nào? Con bé muốn ăn đòn à?

Thấy ánh mắt Nhiếp Hạo trở nên lạnh lẽo, Tô Noãn Tâm cười he he: “Được không được không, chơi một chút đi, tôi còn nói với đám Dương Tiêu Nam là tối nay sẽ dẫn anh đi cùng, họ đều sợ chết khiếp! Tôi đã khoe khoang rồi, nếu anh không đi thì tôi sẽ mất mặt lắm!” “Làm màu bị sét đánh! Còn nhỏ mà đã thích khoe khoang, coi chừng hôm nào bị sét đánh!” “Ha ha ha ha, ảnh để Nhiếp còn biết nói kiểu đó à? Anh cũng không tiên như mọi người nghĩ nhỉ, cũng biết chuyện trần gian mà, giống chủ nhà tôi.

“Hửm?” Nhiếp Hạo không hiểu.

Tô Noãn Tâm cười giải thích: “Chủ nhà tôi lúc mới gặp ai cũng cảm thấy chú ấy như thần tiên trên trời, nhưng chung sống lâu mới thấy chú cũng là người trần.

Ảnh đế Nhiếp cũng thế.

Nhiếp Hạo nhưởng mày: “Cô muốn tôi đi cùng lắm à?” “Ừ, muốn lắm!” Tô Noãn Tâm gật đầu thật mạnh.

“Được rồi, chờ tôi ngoài cửa năm phút, tôi đi thay đồ.