Khước Nhiên Triết nhìn chằm chằm vào một người nào đó chọc vào hắn như thể đang gõ bàn phím trên màn hình cảm ứng khi trò chuyện trực tuyến.
Ôn Tần Khê không biết mình đang đùa với lửa, bị Khước Nhiên Triết nắm lấy cổ tay y và nói: "Em sờ đủ chưa?" với một nụ cười cố định.
Cảm thấy có lỗi vì đã quá khích, Ôn Tần Khê lùi lại một bước, mỉm cười yếu ớt trong khi xin lỗi.
"À, Triết ca không cần phải buồn. Chỉ là anh trông quá đẹp khiến tôi không thể cưỡng lại được. Tôi ghen tị với anh, anh khiến tôi cũng muốn tập luyện để tôi có được vẻ ngoài như vậy," y nghiêm túc trả lời khi kiểm tra cơ thể của mình.
Ít nhất y đã không mang theo chiếc túi nhỏ của mình trong trò chơi nếu không y sẽ không có đủ tự tin để cởi trần ngay bây giờ.
"Không cần đâu," Khước Nhiên Triết trả lời và liếc nhanh y ta, "Em là người hoàn hảo như chính em."
'Em chỉ là mẫu người của tôi'.
Ôn Tần Khê ngừng kiểm tra cơ thể và nằm ngửa trên cát ấm áp thở dài. "Anh đúng là một kẻ nói dối Khước Nhiên Triết. Có phải vì anh không muốn tôi trông đẹp như anh nên anh có thể giữ tất cả các cô gái cho riêng mình," y nói nửa đùa nửa thật trong khi nhìn lên bầu trời xanh.
Y đắm mình vào khung cảnh thanh bình yên tĩnh dần dần giải phóng sự căng thẳng trong cơ thể.
Khước Nhiên Triết không nói gì, hắn đi đến và nằm bên cạnh y trong im lặng tận hưởng sự bầu bạn của Lâm Tĩnh Tạ, tự hỏi liệu người con trai bên cạnh hắn có bao giờ yêu hắn hay hắn định mệnh luôn yêu y trong bí mật.
Một cảm giác râm ran ấm áp đọng lại trên môi nhắc nhở hắn về những gì họ vừa làm.
Hắn dùng ngón trỏ mân mê môi mình tưởng tượng về tất cả những điều tục tĩu mà hắn muốn làm với Lâm Tĩnh Tạ.
Khước Nhiên Triết liếc xéo về phía y chỉ để thấy Lâm Tĩnh Tạ đang ngủ ngon lành mà không cần quan tâm đến thế giới.
Khước Nhiên Triết chuyển sang nằm nghiêng bên Lâm Tĩnh Tạ mà không cần kiềm chế khắc sâu trong ký ức của hắn từng inch về Lâm Tĩnh Tạ nên hắn không bao giờ quên y ngay cả khi họ xa nhau.
"Em sẽ chịu trách nhiệm chứ?" hắn thì thầm nhẹ nhàng xoa Lâm Tĩnh Tạ.
***
Ngay khi mặt trời lặn xuống đường chân trời, Khước Nhiên Triết cuối cùng đã trở lại nơi trú ẩn sau khi đưa Lâm Tĩnh Tạ về nhà mà hắn vô cùng thích thú.
Đây có thể được coi là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời hắn, ngày mà hắn sẽ mãi mãi trân trọng.
Với một nụ cười tươi, hắn bước vào hầm trú ẩn chào mọi người trên đường đi bộ trên không.
Trong hai phút, mọi người đều biết Triết ca đang có tâm trạng tuyệt vời và chắc chắn phải có điều gì đó tuyệt vời đã xảy ra.
Tin tức đã đến tai Mạch Châu đến phòng của Khước Nhiên Triết trong tích tắc.
Anh thấy cánh cửa hé mở với một thanh niên cầm quần áo sạch trong khi nhét một mảnh giấy được gấp gọn gàng vào túi.
Anh hoàn toàn nhận thức được những gì trên tờ giấy đó và thế là anh ho và đảo mắt đi. "E hèm...Triết ca có chuyện gì tốt không?" Mạch Châu đầy kỳ vọng hỏi, hy vọng rằng anh trai mình cuối cùng đã chiếm được trái tim của saozi.
"Tôi đi tắm," Khước Nhiên Triết trả lời không muốn tiết lộ thông tin hấp dẫn khi lướt qua anh với một nụ cười lười biếng.
Hắn bước hai bước trước khi quay lại nhìn Mạch Châu và nói, "Suỵt," trong khi đặt ngón trỏ lên miệng, "chúng tôi đã hôn nhau."
Mạch Châu bị bỏ lại há hốc mồm nhìn Khước Nhiên Triết, người đang bước đi như lò xo về phía phòng tắm.
Anh hoàn toàn hiểu rằng đây là một bí mật và tôn trọng điều đó nhưng không thể không nhảy cẫng lên khen ngợi hắn vì đã thực hiện hoàn hảo.
Giá như Mạch Châu biết nụ hôn mà hắn khoe khoang chỉ là một nụ hôn tình cờ.
Trong khi đó, Khước Nhiên Triết cởi bỏ quần áo trước khi ngâm mình trong bồn nước ấm mà các chàng trai đã chuẩn bị cho hắn.
Hắn nhắm mắt lặp đi lặp lại nụ hôn nhục dục, hình dung cách Lâm Tĩnh Tạ khiêu khích liếm môi dưới.
Cơ thể hắn ngay lập tức phản ứng triệu tập cảm giác giống như hắn cảm thấy khi nó xảy ra.
Tâm trí hắn tràn ngập những ký ức về cánh tay của Lâm Tĩnh Tạ quàng quanh cổ hắn, khơi dậy cảm giác ấm áp sau cổ hắn.
Với đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gáy y thì thầm nghe như tiếng rên rỉ khoái cảm, "Tiểu Tạ."
Ngay khi mặt trời lặn xuống đường chân trời, Khước Nhiên Triết cuối cùng đã trở lại nơi trú ẩn sau khi đưa Lâm Tĩnh Tạ về nhà mà hắn vô cùng thích thú.
Đây có thể được coi là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời hắn, ngày mà hắn sẽ mãi mãi trân trọng.
Với một nụ cười tươi, hắn bước vào hầm trú ẩn chào mọi người trên đường đi bộ trên không.
Trong hai phút, mọi người đều biết Triết ca đang có tâm trạng tuyệt vời và chắc chắn phải có điều gì đó tuyệt vời đã xảy ra.
Tin tức đã đến tai Mạch Châu đến phòng của Khước Nhiên Triết trong tích tắc.
Anh thấy cánh cửa hé mở với một thanh niên cầm quần áo sạch trong khi nhét một mảnh giấy được gấp gọn gàng vào túi.
Anh hoàn toàn nhận thức được những gì trên tờ giấy đó và thế là anh ho và đảo mắt đi. "E hèm...Triết ca có chuyện gì tốt không?" Mạch Châu đầy kỳ vọng hỏi, hy vọng rằng anh trai mình cuối cùng đã chiếm được trái tim của saozi.
"Tôi đi tắm," Khước Nhiên Triết trả lời không muốn tiết lộ thông tin hấp dẫn khi lướt qua anh với một nụ cười lười biếng.
Hắn bước hai bước trước khi quay lại nhìn Mạch Châu và nói, "Suỵt," trong khi đặt ngón trỏ lên miệng, "chúng tôi đã hôn nhau."
Mạch Châu bị bỏ lại há hốc mồm nhìn Khước Nhiên Triết, người đang bước đi như lò xo về phía phòng tắm.
Anh hoàn toàn hiểu rằng đây là một bí mật và tôn trọng điều đó nhưng không thể không nhảy cẫng lên khen ngợi hắn vì đã thực hiện hoàn hảo.
Giá như Mạch Châu biết nụ hôn mà hắn khoe khoang chỉ là một nụ hôn tình cờ.
Trong khi đó, Khước Nhiên Triết cởi bỏ quần áo trước khi ngâm mình trong bồn nước ấm mà các chàng trai đã chuẩn bị cho hắn.
Hắn nhắm mắt lặp đi lặp lại nụ hôn nhục dục, hình dung cách Lâm Tĩnh Tạ khiêu khích liếm môi dưới.
Cơ thể hắn ngay lập tức phản ứng triệu tập cảm giác giống như hắn cảm thấy khi nó xảy ra.
Tâm trí hắn tràn ngập những ký ức về cánh tay của Lâm Tĩnh Tạ quàng quanh cổ hắn, khơi dậy cảm giác ấm áp sau cổ hắn.
Với đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gáy y thì thầm nghe như tiếng rên rỉ khoái cảm, "Tiểu Tạ."
Nếu ả đến thăm Khước Nhiên Triết mà không có Lâm Tĩnh Tạ, hắn sẽ từ chối ả một cách tàn nhẫn nhưng khi Lâm Tĩnh Tạ ở đó, hắn sẽ gượng cười và miễn cưỡng nhận món quà của ả.
Có vẻ như Lâm Tĩnh Tạ là chìa khóa vì y luôn đứng về phía ả và khiển trách Khước Nhiên Triết vì hành vi thô lỗ.
Ả không biết Lâm Tĩnh Tạ có gì với Khước Nhiên Triết mà khiến hắn phục tùng đến mức nghe từng lời Lâm Tĩnh Tạ nói như thể đó là luật.
Từ đó trở đi, ả chỉ đến thăm mỗi khi hai người họ ở bên nhau để ả có cơ hội đến gần hắn hơn mà không bị đẩy ra xa.