Diệp Thành dựa người vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn bà ta, “Chỉ có người không sa đọa mới có tư cách quản người khác có sa đọa hay không. Bà có sa đọa không?”
“Diệp Thành…… Chuyện của người lớn không đến lượt con đánh giá. Nhiệm vụ hiện giờ của con là phải chăm chỉ học hành! Loại trường học như này có thể dạy ra cái gì?”
Người phụ nữ này vẫn y hệt như lúc trước, vẫn mang tính tình đại tiểu thư được nuông chiều thành thói kiêu ngạo. Cho dù có trải qua thêm nhiều chuyện đáng sợ hơn nữa thì ở trước mặt Diệp Thành, bà ta vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy, “Mẹ từ bỏ quyền nuôi dưỡng con, nhưng mẹ vẫn rất yêu con. Nếu không muốn học ở trường lúc trước nữa, con có thể tìm đến trường học khác tốt hơn. Bây giờ con học ở cái trường rách nát này tính là gì?”
Diệp Thành: “Tôi là một học sinh, còn có thể tính là gì được nữa. Ở đây có nhiều người đi học như vậy, chẳng lẽ bọn họ đều không phải người sao?”
Dường như người phụ nữ kia không hề nghe lọt tai những lời Diệp Thành đang nói, chỉ lo nói những lời mình muốn nói, “Là vì Lữ Lan đúng không? Chắc là tại con đàn bà này rồi. Bản thân cô ta không sinh được con trai, bây giờ lại muốn làm khó con trai mẹ, mẹ sẽ không cho cô ta toại nguyện đâu.”
“Bà điên rồi sao? Lữ Lan cũng đang sống cuộc sống của chính mình, đừng có lúc nào cũng cảm thấy người ta thiếu nợ mình, là do lúc trước bản thân bà không cần,” Diệp Thành nói chuyện rất lạnh nhạt, giọng điệu vô cùng xa cách, “Trường học là tôi tự chọn ra, không liên quan đến người khác.”
Người phụ nữ này cúi đầu lấy một tập tiền dày cộp từ trong ví ra, sau đó lại lưỡng lự cất vào, “Mẹ biết, không liên quan đến người khác đúng không. Con trốn học nửa năm, cả học kỳ không chịu đến trường, bị lỡ nhiều chương trình học như vậy. Bây giờ con lại theo học loại trường học này, con cảm thấy giáo viên ở đấy sẽ chiếu cố được cho con sao?”
“Tôi học thêm rồi, chuyện học của tôi không cần bà quan tâm.”
Tài xế đỗ xe trước cửa một quán cà phê. Người phụ nữ ấy dẫn theo Diệp Thành xuống xe, “Con đừng gấp, nói chuyện với mẹ một lúc đã.”
Diệp Thành lạnh nhạt đi theo bà ta vào trong quán cà phê.
Bà ta vẫn luôn tùy hứng như vậy. Nếu cảm thấy con mình nên chăm chỉ học tập, bà ta nhất định phải tìm được một ngôi trường thật tốt cho con. Nếu cảm thấy con mình cô độc, nhất định sẽ chiếm dụng thời gian của con, bất chấp việc con mình có đang học hay không.
Một đại tiểu thư nhà giàu, làm chuyện gì cũng hấp ta hấp tấp, cả đời đều như vậy.
Diệp Thành còn biết rõ, mẹ của anh rất ích kỷ, thậm chí còn là một người phụ nữ chưa hoàn toàn trưởng thành.
Mẹ của Diệp Thành đã nói với anh rất nhiều chuyện ở quán cà phê.
Cuối cùng bà ta nói, “Diệp Thành, bây giờ bọn họ đã là một gia đình mới. Mặc dù Lữ Lan chỉ sinh được cho con một đứa em gái, nhưng chờ đến ngày cô ta sinh được con trai, con sẽ không thể trở về cái nhà đó được nữa. Con nhất định phải dứt khoát cự tuyệt mẹ như vậy sao?”
“Tôi sắp thành niên rồi, ai rời đi tôi cũng không chết được. Bà không cần dùng lý lẽ không ai nuôi tôi ra để dọa tôi.”
Người phụ nữ khẽ thở dài, “Hiện tại có lẽ nói gì với con cũng sẽ khiến con không vui. Nhưng chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi. Mọi người trên toàn thế giới đều có thể không hiểu mẹ…… Nhưng con thì không thể……”
Diệp Thành: “……”
“Mẹ kết hôn với ba con là vì con…… Diệp Thành, mẹ và ông ấy vốn dĩ chính là liên hôn vì kinh doanh. Bởi vì có con…… Tất cả chỉ là vì có con mà thôi. Nhưng cảm tình của phụ nữ phân biệt rất rõ ràng…… Ba con không yêu mẹ, mẹ cũng…… Nhưng đối với con…… Con là con trai duy nhất của mẹ, Diệp Thành.”
Dường như bà ta bắt đầu muốn khóc rồi.
“Không cần phải nói nhiều lời với tôi như vậy……” Diệp Thành đột nhiên không muốn nghe thêm nữa.
Anh có cảm giác, chuyện mà bà ta muốn nói có lẽ sẽ tạo cho anh áp lực rất lớn.
“Đây không phải lý do khiến bà làm sai. Mỗi người đều có gia đình của chính mình, bà đừng có vọng tưởng tôi sẽ theo bà.” Diệp Thành nói.
Giây phút nói ra những lời này, Diệp Thành thậm chí còn có chút sợ hãi. Anh sợ vì đây là mẹ ruột của anh, sợ sẽ có một ngày bị bà ta thay đổi tư tưởng. Vậy nên anh bất tri bất giác bày ra thái độ kháng cự.
Mẹ anh rút một tờ giấy ăn ra, ưu nhã cao quý chậm rãi xoa xoa khóe mắt, “Không sao, sau này con sẽ hiểu. Người làm cha mẹ luôn hy vọng có thể đem đến những thứ tốt nhất cho con mình, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Còn về những chuyện khác, con không cần phải vội vàng phán xét.”
Diệp Thành thầm nghĩ, tại sao mình không thể phán xét? Chính vì gút mắt tình cảm giữa người lớn mấy người, làm người thất bại nên mới khiến anh bị bạo lực học đường. Điều này thật sự không có quan hệ gì với anh sao?
Nhưng Diệp Thành đã không còn muốn dây dưa những việc này với bà ta nữa. Anh thà về sớm đi ngủ một giấc còn hơn.
Người phụ nữ lấy một tập tiền từ trong ví đẩy đến trước mặt Diệp Thành, “Mẹ không thể cho con được nhiều như ba con. Nhưng con phải biết rằng, mẹ vẫn luôn là mẹ của con. Còn ba con, ông ta cưới người phụ nữ khác, liền không nhất định phải là ba của con nữa.”
“Ông ấy có phải ba tôi hay không cũng không cần đến lượt bà nhọc lòng, tôi cũng không lo lắng chuyện này,” Diệp Thành cũng không thèm liếc nhìn tập tiền kia lấy một cái, “Dạo gần đây tôi bận học, không hy vọng gặp lại bà, mong là bà có thể hiểu.”
“……” Người phụ nữ thở dài, “Mẹ biết con đã trưởng thành, có suy nghĩ của chính mình. Dù sao chỉ cần con cố gắng học tập, mẹ sẽ không giận con. Về chuyện trường học, mẹ vẫn chưa tìm được trường khác tốt hơn, chờ bao giờ tìm được sẽ báo cho con sau.”
Diệp Thành thầm nghĩ, anh phải đổi số di động khác mới được.
Đến khi được đưa về trường đã là tiết tự học buổi tối cuối cùng. Chú Ngô vẫn đỗ chiếc xe ô tô màu trắng ở bên lề đường quen thuộc. Diệp Thành bước từ trong xe của mẹ anh ra liền đi sang xe mình ngồi vào.
“Lái xe, đi ngự cảnh hoa viên.” Diệp Thành vừa lên xe liền ngửa đầu ra sau nhắm mắt lại.
Chú Ngô muốn hỏi, lại không dám hỏi.
Nghẹn nửa ngày sau mới dám lên tiếng, “Bà ấy vẫn liên hệ với cậu.”
Diệp Thành học ở trường Thường Hưng nửa học kỳ. Những ngày ở đó quả thực không phải là ngày con người có thể trải qua. Thế nhưng đến khi anh quyết định thôi học, người phụ nữ kia lại như lên cơn điên hết lời ngăn cản.
Nhưng Diệp Thành đã quyết định sẽ không bao giờ quay trở lại Thường Hưng.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng bà lại liên hệ Diệp Thành, mỗi lần đều bị Diệp Thành dùng thái độ không tốt đáp trả, lần này bà lại tìm đến tận trường học mới của Diệp Thành.
Nơi này là thế giới bình yên của Diệp Thành. Toàn bộ quá khứ dơ bẩn nhất, khó khăn nhất của anh chỉ có một mình Kỳ Lưu Hỏa biết được. Còn những người khác, không một ai hiểu được anh, cho dù có biết được chuyện này cũng sẽ chỉ thờ ơ không quan tâm, hoặc thậm chí còn cảm thấy anh là con của tiểu tam nên đáng bị như vậy, là trừng phạt đúng tội.
Kỳ Lưu Hỏa không như vậy.
Nhưng Diệp Thành không biết liệu người khác có phản ứng như vậy hay không.
Anh đã không còn sức lực và dũng khí để thừa nhận thêm một lần bị bạo lực học đường giống như những ngày tháng trước kia ở Thường Hưng nữa.
Nếu có thể, anh hy vọng nơi này vĩnh viễn là thế giới bình yên trong lòng anh, để đoạn quá khứ đen tối ấy bị chôn giấu thật sâu.
“Đúng vậy,” Diệp Thành phiền não nhéo nhéo huyệt Thái Dương, “Con mẹ nó dù sao thì… Cũng quen rồi……”
Không biết chú Ngô nghĩ tới cái gì, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, “Đừng…… để bà ấy thấy cô bạn gái nhỏ của cậu. Hiện giờ bà ấy…… coi cậu là một phần rất quan trọng. Ba cậu đoạt cậu khỏi tay của bà ấy đã đành, nếu giờ cậu còn quen bạn gái, có lẽ sẽ khiến bà ấy tức chết.”
“Tức chết cái quái gì. Tôi quen bạn gái liên quan gì đến bà ta. Trừ khi tôi quen Tuyên Sơ Đồng thì mới có thể khiến bà ta tức chết.” Diệp Thành lạnh lùng nói.
“Tự cậu cân nhắc đi.” Chú Ngô không nói gì thêm nữa, lẳng lặng lái xe đưa Diệp Thành quay về ngự cảnh hoa viên.
Diệp Thành đi thẳng một mạch từ lầu một đến lầu ba, thả người nằm trên giường, không bật đèn lên, cứ như vậy yên lặng nằm hồi lâu rồi ngủ thiếp đi. Đến lúc anh giật mình tỉnh lại, phát hiện tiết tự học buổi tối đã sớm kết thúc từ lâu.
Bây giờ đã là 11 giờ rưỡi đêm.
Kỳ Lưu Hỏa cả đêm cũng không yên giấc, vẫn cứ cảm thấy thiếu cái gì đó. Đến ngày hôm sau nghĩ lại, thì ra là tối hôm qua không nói chuyện phiếm với Diệp Thành. Hôm nay sẽ diễn ra kỳ thi tháng, anh vẫn sẽ không tới sao?
Cô vội vã chạy tới lớp học tiết đọc bài buổi sớm, hừng đông càng ngày càng chậm, khiến cho cả con đường đi đến khu dạy đều chìm vào bóng tối.
Kỳ Lưu Hỏa ngồi vào chỗ của mình, đưa mắt nhìn sang lối nhỏ thật dài bên cạnh thì thấy Diệp Thành đang nằm bò ra bàn học ngủ say sưa, hơn nữa thoạt nhìn có vẻ đã ngủ được một lúc rồi.
Bình thường anh rất ít khi đến lớp sớm, hôm nay thật kỳ lạ. Kỳ Lưu Hỏa thầm tự hỏi trong đầu.
Diệp Thành đột nhiên cựa quậy thân mình, Kỳ Lưu Hỏa liền vội vàng cúi đầu đọc sách.
Một lát sau, có một mảnh giấy bị ném tới trước mặt cô.
【 Nhìn thấy cậu đang nhìn lén tớ rồi, còn giả vờ cái gì. 】
Kỳ Lưu Hỏa đem tờ giấy nắm chặt ở lòng bàn tay, một lúc sau lại thấy Diệp Thành ném thêm một mảnh giấy khác.
【 Đọc bài đi, cố lên, có lẽ…… tớ chính là thiên tài trong truyền thuyết, không cần ôn tập gì cả, nhưng kết quả thi vẫn tốt hơn cậu. Mau đọc bài đi. 】
Kỳ Lưu Hỏa cuộc tròn mảnh giấy nhét vào trong hộp bút, cúi đầu nghiêm túc đọc sách.
Ăn xong bữa sáng liền phải lập tức bước vào phòng thi của riêng mình. Kỳ Lưu Hỏa và Diệp Thành đều học kém nên vị trí thi được xếp khá gần nhau, lại cộng thêm tên của hai người bọn họ xếp theo thứ tự cũng không cách nhau là bao, cho nên chỉ cách nhau một phòng thi.
Thi xong, cảm nhận sâu sắc nhất của Kỳ Lưu Hỏa chính là, bây giờ không còn giống như lúc trước nữa. Ngày trước trong kỳ thi cô không làm bài, còn vô cùng buồn ngủ. Mặc dù lần này vẫn còn buồn ngủ, nhưng lại có không ít bài cô biết làm. Nhất là môn chính trị và lịch sử, đều trúng vào những bài bình thường cô và Diệp Thành hay học.
Có lẽ Diệp Thành cũng thi không tồi đâu.
Thi xong, việc đầu tiên muốn làm sau khi trở lại phòng học chính là xếp lại bàn học, còn phải ôm hết sách vở xếp ngoài hành lang về lớp. Kỳ Lưu Hỏa chạy đi trước để tranh WC, đến lúc trở về lớp học thì bàn ghế đã được kê lại gọn gàng, sách vở của cô cũng được dọn dẹp xong xuôi.
Thậm chí Diệp Thành còn giúp cô sắp xếp sách vở vô cùng khoa học, trong ngăn bàn thừa ra không ít chỗ trống.
Kỳ Lưu Hỏa kinh ngạc hỏi, “Mấy thứ còn lại của tớ đâu?”
Diệp Thành: “Mấy đồ dùng bé bé kia hả, khăn ướt, giấy vệ sinh, ly nước của cậu đều ở trong ngăn bàn của tớ. Lúc tớ chưa chuyển tới đây chắc là cậu cũng thường xuyên để đồ vào ngăn bàn của tớ có đúng không?”
“……” Bị đoán trúng rồi.
Bình thường đi học Kỳ Lưu Hỏa lấy đồ hoặc cất đồ gì đó đều sẽ theo bản năng tìm sang ngăn bàn của Diệp Thành.
Mấy lần đầu tiên Diệp Thành còn bị làm cho ngạc nhiên, cảm thấy khó hiểu không biết vì sao Kỳ Lưu Hỏa lại động vào ngăn bàn của anh. Về sau anh mới biết được, cô nhóc này chỉ là quen tay mò sang mà thôi.
“Cậu làm bài thi thế nào?” Kỳ Lưu Hỏa hỏi.
Diệp Thành vò đầu bứt tóc, “Lý luận suông…… Đọc trước mấy bài liền, mà giờ cảm thấy đều là mất công.”
“…… Sao lại mất công, đều thi vào hết mà.” Kỳ Lưu Hỏa khiếp sợ nói.
Diệp Thành nhíu mày, “Sao có thể, tớ thấy chẳng vào cái nào cả.”
“……”
Hai tiết tiếp theo dùng để phát đáp án thi của các môn, một tờ đề bài một tờ đáp án. Trước kia Kỳ Lưu Hỏa đều trực tiếp chờ xem thành tích chứ không thèm xem đáp án, tuy rằng hạng nhất đếm ngược cũng không có gì đẹp. Nhưng lần này thì khác, cô đã gấp không chờ nổi lập tức đọc đáp án.
Trước tiên Kỳ Lưu Hỏa nhìn qua mấy câu tự luận môn chính trị. Quả nhiên cô làm đúng hết rồi, mỗi câu trả lời được ít nhất bảy điều, còn nhiều hơn cả đáp án.
Kỳ Lưu Hỏa chỉ cho Diệp Thành xem, “Nhìn đi, đều thi vào rồi mà.”
Diệp Thành vẫn mờ mịt như cũ, “Sao lại phải trả lời theo đáp án này, tớ không hiểu.”
“Cậu không biết phân tích…… Từ ngữ mấu chốt sao……” Kỳ Lưu Hỏa sửng sốt.
Diệp Thành gật gật đầu, “Ai biết được…… Lúc bắt đầu làm bài tớ đã cảm giác được, cơ bản đều không biết làm, nhưng mà địa lý thì cũng khá ổn.”
“…… Địa lý khá ổn?” Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy trong đề địa lý vừa rồi chẳng có câu nào cô biết làm cả.