Chúng Ta Thử Bên Nhau Nhé

Chương 59: Kết Thúc Kì Thi Đại Học


“Chính là…… Ba con tới đón con trở về……” Giọng điệu của bà so với ngày thường mềm mỏng hơn nhiều, thoạt nhìn còn mang theo một chút không tự tin.

“Đón con trở về……” Kỳ Lưu Hỏa cảm giác giọng nói của mình giống như đang lạc đi.

Người đàn ông ôm lấy bả vai cô, “Tiểu Hỏa, về với ba ba đi.”

Trước kia Kỳ Lưu Hỏa từng nói với Diệp Thành khi anh bảo cô cầm đũa gần một chút rằng, nhà của cô vốn ở rất xa.

Cô không phải người địa phương……

Đúng vậy, cô không phải người ở đây. Cái nhà này, cũng không phải là nhà của cô.

Diệp Thành không chuyển trường, đột nhiên cô lại gặp phải tình huống này, thực sự khiến cô trở tay không kịp.

“Ba ……Người…..” Tái hôn rồi sao?

Kỳ Lưu Hỏa không thể nói thành lời, chỉ là…… Nếu ba ba cũng có gia đình của riêng mình thì sao? Cô phải đi đâu đây? Là cả hai bên đều không cần cô nữa sao?

Dường như người đàn ông đã biết cô muốn nói gì, dịu dàng xoa đầu cô rồi nói, “Cùng ba ba trở về đi. Ba đã sắp xếp trường học ở bên kia cho con rồi, con sẽ thích ứng nhanh thôi.”

Bây giờ còn một năm lớp mười hai, đúng là không lâu, nhưng…… Cô và Diệp Thành bị chia cách hai nơi, xa nhau ngàn dặm, trong thời gian lâu như vậy không thể gặp nhau, thật sự có thể cảm thấy thời gian trôi nhanh được sau?

Hiện giờ hai người họ một ngày không thấy còn như cách ba thu nữa kia.

Kỳ Lưu Hỏa biết, bản thân cô có chút ích kỷ. Sắp tới lúc phải rời đi, trong trong đầu cô chỉ nghĩ đến câu nói lúc trước của Diệp Thành “Chờ đến ngày khai giảng chúng ta cùng đi xem kết quả chia lớp ở bảng thông báo đi”……

Có lẽ là không đi được rồi…… Cô nhìn thấy vali hành lý đã xếp sẵn ở cửa phòng, hẳn là mẹ cô đã thu dọn đồ dùng cần mang đi cho cô rồi.

“Đi với ba nào.” Người đàn ông lại nói.

Kỳ Lưu Hỏa cắn chặt răng, sau đó gật đầu, “Để con đi thu dọn đồ đạc……”

Nhưng dường như cô chẳng có gì để thu dọn, ngoại trừ Diệp Thành không thể mang theo được, trước giờ cô đều là cô độc một mình.

Kỳ Lưu Hỏa biết, có lẽ là mẹ cô không cần cô. Nhưng vì lúc trước không còn cách nào khác, cũng không thể vứt bỏ cô được.

Ba Hạ đối xử với cô rất khách khí, nhưng thái độ trước sau vẫn luôn xa cách.

Cho nên điều khiến Kỳ Lưu Hỏa không nghĩ tới chính là, cuối cùng trong cái nhà này, người không muốn cô rời đi nhất lại chính là Hạ Ngữ Mộng.

Cô đi vào phòng ngủ của mình lấy vali hành lý kéo vào trong rồi đóng cửa phòng lại.

Nhìn thấy Hạ Ngữ Mộng đang ngồi trên giường, Kỳ Lưu Hỏa đi đến gần.

Hạ Ngữ Mộng ngẩng đầu, đôi mắt đều sưng đỏ vì khóc.

Kỳ Lưu Hỏa giang tay ôm cô ta.

“Tiểu Hỏa……” Hạ Ngữ Mộng khóc nức nở, giọng nói khàn khàn, “Tôi không muốn…… Cậu đi……”

Kỳ Lưu Hỏa ôm cô ta thật chặt, “Ngoan, sau này……”

“Cái gì mà sau này…… Cậu có biết mình sẽ đi đâu không…… Sau này cậu còn trở về được nữa không…… Cái gì cậu cũng không biết……” Hạ Ngữ Mộng nói năng lộn xộn nhỏ giọng nỉ non với cô.

Đúng vậy, đúng là Kỳ Lưu Hỏa cô không biết cái gì hết.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, mọi người học ở các trường đại học khác nhau, có lẽ mỗi người một phương trời nam biển bắc. Giờ khắc này còn luyến tiếc chia xa, nhưng đợi một năm nữa, cảm tình phai nhạt dần, bên người sẽ lại xuất hiện những người bạn mới.

Kỳ Lưu Hỏa biết, Hạ Ngữ Mộng không có bạn bè, cô ta luyến tiếc cô.

Cô cũng luyến tiếc Hạ Ngữ Mộng. Cô ta là một nữ sinh nhìn bề ngoài có vẻ rất độc lập, có chủ kiến nhưng kỳ thực lại cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Cô ta cũng giống như Thu Diệc, khó tiếp cận. Nhưng sau khi tiếp xúc lâu dài đều sẽ phát hiện ra, bọn họ cũng mềm mại, cũng yếu ớt, cũng nhạy cảm như những nữ sinh bình thường khác.

“Chờ đến lúc vào đại học…… Chúng ta còn có thể gặp mặt nhau mà,” Kỳ Lưu Hỏa nói, “Tôi có thể tới tìm cậu…… Cậu cũng có thể tìm tôi chơi……”

“Đâu có giống nhau……” Hạ Ngữ Mộng vẫn ôm lấy Kỳ Lưu Hỏa khóc lớn, “Cậu không hiểu…… Cậu không hiểu!”

“Tôi hiểu,” Kỳ Lưu Hỏa vuốt v e mái tóc rối bù của cô ta, “Còn có một năm nữa thôi, phải cố gắng học tập. Người ba ba yêu nhất là cậu, đừng có suốt ngày sợ hãi thiếu cảm giác an toàn như vậy. Tôi biết cậu muốn thi vào trường đại học của Sùng Chính Kỳ. Yên tâm, cậu học tốt như thế, nhất định có thể thi đỗ.”

“Tôi đã…… quen…… Mỗi lần về nhà đều có thể nhìn thấy cậu.”

Kỳ Lưu Hỏa không biết nói cái gì. Nói thêm chút nữa, có lẽ cô cũng sẽ bật khóc.

Mẹ của Kỳ Lưu Hỏa đứng ở bên ngoài gõ cửa, nhắc nhở cô nhanh tay một chút.

Hạ Ngữ Mộng đứng dậy, đưa cho Kỳ Lưu Hỏa một tờ giấy nhỏ cô ta vẫn luôn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Là một bức thư.

“Chờ đến lúc đi…… Trên đường hẵn mở ra xem.”

Kỳ Lưu Hỏa gật đầu, “Ừ.”

Sau này Kỳ Lưu Hỏa vẫn luôn giữ gìn bức thư ấy. Mực đen trên giấy đã bị nhòe hết, có lẽ là cô ấy vừa khóc vừa viết ra.

Cô ấy nói.

【 Kỳ Lưu Hỏa, chúng ta làm bạn bè đi, bạn thân nhất của nhau. 】

【 Giữa bạn thân với nhau có thể có hứa hẹn. Đừng có quên tôi, tôi là Hạ Ngữ Mộng, Ngữ trong sinh hoa diệu ngữ, Mộng trong kiếp phù du một mộng. 】

【 Cậu là Thất Nguyệt Lưu Hỏa, tháng bảy của mỗi năm, phần còn lại của mỗi năm, đều không được quên tôi.】

Thế sự vô thường, đời người ngắn ngủi. Bọn họ ở chung với nhau hai năm, cơ hồ có tận một năm rưỡi đều đối chọi gay gắt với nhau. Vậy mà đến lúc phải rời đi, điều nuối tiếc duy nhất chính là, chúng ta chỉ được làm bạn trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.

Lúc Kỳ Lưu Hỏa thu dọn đồ đạc Hạ Ngữ Mộng phụ giúp cô. Cuối cùng, ngoại trừ quần áo mùa đông quần áo, vali hành lý của cô cũng chưa chất đầy, bên trong nhét đầy sách.

Kỳ Lưu Hỏa nghĩ, cô không được gặp lại Diệp Thành.

Ít nhất là trong năm nay, hoặc là cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba, đều sẽ không gặp được.

Vội vội vàng vàng, Kỳ Lưu Hỏa theo chân ba cô lên xe lửa. Hết thảy mọi chuyện xảy ra, cho tới bây giờ, đều khiến cô trở tay không kịp.

Kỳ Lưu Hỏa lấy di động ra, nhìn thấy Diệp Thành gửi tin nhắn tới.

【 Diệp Thành: Wow! 】

【 Diệp Thành: Tin tức tốt! 】

【 Diệp Thành: Tớ đã biết kết quả phân lớp rồi! 】

【 Diệp Thành: Hai chúng ta vẫn được ở cùng một lớp! 】

【 Diệp Thành: Còn có cả Thu Diệc! 】

【 Diệp Thành: Nhưng mà Cố Sướng không cùng lớp với bọn mình. 】

【 Diệp Thành: Thật tốt quá, không phải nhìn bọn họ vô tình show ân ái, hai chúng ta show. 】

Kỳ Lưu Hỏa nhìn nội dung tin nhắn mà trong lòng hụt hẫng vô cùng. Cô đã không còn học ở ngôi trường này nữa……

【 Kỳ Lưu Hỏa:……】

【 Diệp Thành: Làm sao vậy? 】

【 Kỳ Lưu Hỏa: Hình như chúng ta không thể học cùng lớp được nữa rồi. Không có tớ bên cạnh, cậu cũng phải học hành thật tốt đấy. 】

【 Diệp Thành: Có ý tứ gì? 】

【 Diệp Thành: Cậu muốn đổi lớp sao? Vào lớp trọng điểm? 】

【 Kỳ Lưu Hỏa: Không phải…… Ba tớ tới đón tớ đi…… Về quê……】

Khoảng năm phút sau đó, Diệp Thành ở bên kia không hề trả lời tin nhắn của cô.

Đến khi Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy chính mình sắp ngạt thở, Diệp Thành nói.

【 Diệp Thành: Vậy thì tốt quá rồi, trước kia vẫn thường xuyên nghe cậu kể về ba của cậu, nhất định là người rất tốt……】

【 Diệp Thành: Cậu phải chuyển trường sao? 】

【 Diệp Thành: Tới trường mới rồi, cũng phải nhớ học tập thật tốt...Cùng tớ học thật tốt nha. 】

【 Diệp Thành:…… Chúng ta không thể so sánh thứ tự trong lớp, nhưng vẫn có thể so tổng thành tích ……】

【 Diệp Thành: Tớ còn chưa vượt qua được cậu đâu. 】

Tớ còn muốn được gặp lại cậu.

Kỳ Lưu Hỏa.

Lần sau, đến khi nào mới có thể gặp lại.

Kỳ Lưu Hỏa cầm di động ngồi ở trên xe bật khóc nức nở. Ba cô đưa cho cô một chiếc giăm bông, “Đói bụng thì ăn đi.”

Kỳ Lưu Hỏa ngẩng đầu nhìn ông, “Ba ba…… Là mẹ bảo ba đến đón con đi sao?”

Là bà không cần cô nữa, đúng không.

“Bà ấy có gia đình của mình, Tiểu Hỏa, con…… Ba ba chỉ có con, hiện tại cũng có thể nuôi con ăn học. Con cứ cố gắng học tập, ba ba nhất định sẽ cho con vào đại học.”

Ba cô chỉ là sống tốt hơn trước kia một chút. Không có mẹ cô ở bên, ông suốt ngày mất tinh thần, một thời gian sau mới tìm được việc làm mới, tích cóp được một chút tiền, bắt đầu làm ăn buôn bán nhỏ. Ông vốn làm việc thận trọng, cẩn thận hơn người khác nhiều, làm việc nghiêm túc giữ chữ tín. Những người từng hợp tác với ông đều nguyện ý tiếp tục hợp tác, ông cũng chậm rãi cải thiện thu nhập.

Lúc mẹ của Kỳ Lưu Hoả  gọi điện cho ông, ông rất kinh ngạc.

Ông hy vọng Tiểu Hỏa về ở với mình, lại sợ bà ở bên đó không có con đẻ ở bên sẽ phải chịu ủy khuất.

Nhưng mà tính tình của bà như thế nào, không phải ông không biết. Khi Kỳ Lưu Hỏa trở thành gánh nặng sinh hoạt của bà, bà sẽ không chút do dự đẩy cô đi.

Kỳ Lưu Hỏa gật đầu, “Ba…… Mấy năm nay ba sống thế nào?”

Ba cô cũng đủ nhẫn nại, nói biến mất liền biến mất không thấy bóng dáng, cũng chỉ có mẹ của cô mới có thể liên hệ được với ông.

“Cũng tạm ổn.” Người đàn ông này vẫn luôn như vậy, trong lòng có khổ sở thế nào cũng sẽ không bao giờ nói với người khác.

Diệp Thành nằm ở trên giường, trong lúc nhất thời không thể suy nghĩ được điều gì.

Cô đột nhiên…… Liền rời đi mất.

Lúc Kỳ Lưu Hỏa nói cho anh biết, cô đã lên xe lửa, tín hiệu còn đứt quãng. Nếu anh biết chuyện này sớm hơn, nhất định sẽ chạy đến gặp cô thêm lần nữa.

Có lẽ là cô cố ý không nói.

Năm lớp mười hai ấy, kỳ thực cũng trôi qua rất nhanh. Kỳ Lưu Hỏa cùng ba ba trở về nhà mới. Ba cô mua một ngôi nhà ở gần trường, trong nhà không có nữ chủ nhân, cô là tiểu công chúa duy nhất. Nhưng việc làm ăn của ba ba vô cùng bận rộn, mười ngày nửa tháng không trở về nhà. Cuối cùng cô quyết định trọ ở trường.

Trường học vô cùng nghiêm ngặt, một tháng mới cho nghỉ một lần, lại còn lệch với kỳ nghỉ của Diệp Thành. Còn về di động, căn bản là không mang vào nổi. Kết quả là cô và Diệp Thành liên hệ cũng ít đi.

Diệp Thành biết tình huống khó xử của cô, cũng không so đo.

Hai người bọn họ ai được nghỉ trước sẽ nhắn tin cho đối phương, kể mình đã học môn gì, tiến bộ bao nhiêu điểm, còn chỗ nào chưa hiểu bài. Sau đó chính là ai muốn theo đuổi tớ, nhưng trong lòng tớ chỉ có cậu.

Người còn lại đọc được sẽ đi theo hướng tỏ rõ sự ưu việt, kể tớ cao hơn cậu bao nhiêu, thế nào thế nào……

Bọn họ đã ước định, về sau sẽ cùng thi lên một trường đại học.

Kỳ Lưu Hỏa bắt đầu học hành nghiêm túc từ năm lớp mười một, khởi điểm đã không tồi. Đến khi chuyển sang trường này, thầy cô cũng coi chừng nghiêm ngặt, trừ bỏ học tập cũng chỉ có học tập, Kỳ Lưu Hỏa liền vững bước tiến bộ không ngừng.

Nhưng thời gian đầu khi cô vừa mới chuyển đến đây, cũng bởi vì quá xinh đẹp mà bị mấy nam sinh điên cuồng theo đuổi. Kỳ Lưu Hỏa nói cho bọn họ biết, cô đã có bạn trai.

Nhưng không một ai tin tưởng. Làm gì có ai có bạn gái đẹp như vậy còn dám cho cô một mình chuyển trường?

Nhưng khí chất xa cách người lạ chớ gần trên người Kỳ Lưu Hỏa khiến người khác có cảm giác cô rất khó gần, cuối cùng vẫn dọa lui được một đám nam sinh.

Cô cũng gặp được những người bạn rất tốt.

Từ ngày Kỳ Lưu Hỏa vào học trong lớp này, ban đầu xếp hạng hơn hai mươi của lớp, đến kỳ thi thử cuối cùng cô đã tiến vào top 5 đứng đầu.

Diệp Thành cũng vô cùng ưu tú.

Bởi vì mỗi lần nhìn thấy phiếu điểm Kỳ Lưu Hỏa khoe với mình, Diệp Thành đều run sợ trong lòng. Anh nhất định phải đuổi kịp thành tích của cô, bằng không thì không thể thi đậu cùng một trường đại học. Nếu gặp phải kết cục mỗi người một nơi xa nhau vạn dặm thì thật sự quá thảm.

Lớp mười hai đã kết thúc.

Thi đại học kết thúc.

Ba năm cấp ba, lang bạt khắp nơi, biến đổi bất ngờ, tốt xấu cũng đã được tốt nghiệp. Ba năm này cô đã trải qua không ít, quen được không ít người, học được rất nhiều thứ.

Kỳ Lưu Hỏa nhìn chính mình đang đứng trước gương, trong đầu chợt nghĩ đến ngày đầu tiên Diệp Thành đi vào lớp của cô, những ngày tháng cô còn ngồi trong lớp vừa ngủ vừa chột dạ, mơ mơ màng tỉnh dậy cố gắng học, nhưng học không vào, lại chậm rãi ngủ mất……