Ngoài cửa có tiếng gõ cửa một hồi, nhưng không ai đáp lại.
Quách Duẫn nói: "Nhìn kiểu này, nếu không chuyện có gì to tát thì không thể gọi hai người bọn họ rồi."
Tô Triết Dương thở dài: "Loại trò chơi giấu người này đáng số phải tiến hành trước khi bọn họ vào động phòng, bây giờ người cũng đã vào rồi, làm sao chúng ta có thể tách được hai người đó ra nữa?"
Quách Duẫn nhìn Dụ Học Danh: "Anh Dụ có chủ ý gì không?"
Dụ Học Danh nhìn về phía Điềm Điềm vẫn luôn theo đuôi Thẩm Tịch Dao và Mạc Thấm tới đây chơi.
Anh ta ngồi xổm xuống: "Điềm Điềm có muốn quậy động phòng không nào?"
Điềm Điềm hào hứng gật đầu: "Có ạ!"
"Vậy thì cháu giúp mọi người một chuyện nhé." Dụ Học Danh kéo cô bé tới trước cửa, "Cháu đứng đây khóc lớn, bọn họ nghe thấy chắc chắn sẽ ra mở cửa."
Quách Duẫn: "Điềm Điềm không thể vô duyên vô cớ khóc được, phải bịa ra lý do nào đó khiến con bé buồn chứ?"
Dụ Học Danh: "Cái này chẳng phải là rất đơn giản sao, Điềm Điềm vừa khóc vừa nói, ba mẹ con bé cãi nhau, sắp ly hôn rồi."
Chu Lương Hàn hắng giọng: "Tổng thanh tra Dụ, anh tung tin đồn nhảm về vợ chồng chủ tịch Giản, cẩn thận không gánh nổi hậu quả đâu."
Dụ Học Danh: "Sợ cái gì, chủ tịch Giản có ở đây đâu."
Anh ta cười tủm tỉm nhìn Điềm Điềm, "Chúng ta chỉ lừa gạt chú thím ra ngoài chơi đùa thôi, Điềm Điềm quay về sẽ không tố cáo đâu, đúng không?"
Điềm Điềm ngay lập tức thề thốt: "Chú Dụ, con sẽ giữ bí mật cho chú, tuyệt đối không để ba mẹ biết đâu ạ."
Vợ chồng Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn nghe nói con gái theo chân đám người tới quậy động phòng, cũng đi theo đến xem náo nhiệt.
Vừa tới nơi thì nghe được câu này.
Giản Quý Bạch đi tới, lơ ngơ: "Không để cho ba mẹ biết cái gì?"
Lưng Dụ Học Danh cứng đờ, quay đầu nhìn.
Điềm Điềm nhìn thấy ba mẹ thì cười sung sướng: "Không để cho ba mẹ biết là ba mẹ sắp ly hôn rồi!"
Giản Quý Bạch & Mộ Du Vãn: "?"
Dụ Học Danh & mọi người: "..."
Bên ngoài đang lâm vào cục diện bế tắc, cửa phòng tân hôn bị Giản Chước Bạch từ bên trong mở ra.
Anh cụp mí mắt xuống, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn vì bị quấy rầy: "Mấy người đi đâu chơi thì đi đi, sao cứ nhất thiết phải đến đây?"
Đám người này quá ồn ào, làm vợ anh không chịu phối hợp, anh chỉ có thể ra ngoài tìm cách đuổi bọn họ đi thôi.
Sự chú ý của mọi người từ Điềm Điềm lại chuyển sang Giản Chước Bạch.
Quách Duẫn: "Chước ca, tụi này tới quậy động phòng đấy."
Giản Chước Bạch lười biếng tựa vào cửa: "Quậy quậy cái gì, vừa rồi bị các cậu chuốc rượu còn chưa đủ hả?"
"Quậy vui quậy đùa thì càng vui vẻ chứ sao, chút rượu lúc trước kia có tính là gì?" Tô Triết Dương thấy anh chỉ đi ra một mình liền hỏi, "Chị dâu đâu?"
Trong phòng, lễ phục của Hề Mạn bị người đàn ông thô bạo xé rách, không thể ra ngoài gặp gỡ mọi người, đành thay một bộ váy liền màu hoa oải hương trơn.
Kiểu tóc của cô cũng bởi sự thân mật vừa rồi làm cho rối tung, cô dứt khoát để xõa xuống, đơn giản chải sơ qua.
Soi gương một hồi, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới đi ra.
Mặc dù biết bên ngoài có rất nhiều người, nhưng Hề Mạn cũng không ngờ lại có nhiều người quay lại như vậy, hầu như tất cả đều đang tập trung ở đây.
Cô hơi giật mình: "Muộn như vậy rồi, sao mọi người còn chưa đi nghỉ ngơi?"
"Kế hoạch cuối cùng kết thúc thì tụi này đi nghỉ ngơi ngay."
Thẩm Tịch Dao và Mạc Thấm vừa nhìn thấy Hề Mạn đi ra đã rất ăn ý túm cô tới, cũng không nhiều lời mà trực tiếp lôi người chạy đi.
Hề Mạn bị sự cố bất thình lình này làm cho sửng sốt hai giây, vừa chạy theo hai người vừa hỏi: "Các cậu dẫn tớ đi đâu vậy?"
Bên kia, mí mắt Giản Chước Bạch giật giật, cảm thấy có gì đó không ổn, định đuổi theo nhưng lại bị đám đàn ông kia bao vây.
Anh tức giận đến bật cười: "Bắt cóc vợ của tôi đi, đây chính là quậy động phòng mà các người nói à?"
Tô Triết Dương: "Ấy Chước ca đừng nóng vội chứ, 10 phút nữa sẽ cho cậu xuống tìm, tìm được chị dâu thì tụi này sẽ không quấy rầy hai người động phòng nữa."
Editor: quattutuquat
—————
Hề Mạn bị chị em tốt đưa đến một bãi biển xa hơn một chút, Mạc Thấm và Thẩm Tịch Dao đặc biệt chọn một nơi không có ánh đèn chiếu sáng, xung quanh còn có nhiều cây cối che chắn, có thể khiến cho Giản Chước Bạch phải tìm kiếm một hồi.
Thẩm Tịch Dao gửi tin nhắn cho Tần Phó, nói các cô đã ẩn nấp kỹ rồi.
Hề Mạn trực tiếp cởi giày ngồi xuống bờ biển, thỉnh thoảng nhìn sóng vỗ dập dềnh.
Cô chống cằm nhìn hai người: "Mấy người các cậu bàn bạc một hồi lâu mới nghĩ ra trò chơi như vậy à?"
Mạc Thấm và Thẩm Tịch Dao ngồi xuống hai bên bên cạnh cô.
"Giấu cậu đi là chủ ý của tớ đấy." Mạc Thấm nói, "Lúc đầu bọn họ nhất định muốn chơi mấy trò như cùng nhau ăn một quả anh đào, hôn môi lưỡi mười giây trước mặt mọi người, so với mấy cái kia thì bây giờ như thế này chẳng phải là cực kỳ tốt sao, để cho Giản Chước Bạch tìm lâu một lúc, chúng ta ở đây hưởng thụ gió biển đi, rất thoải mái mà!"
Hề Mạn nghe xong những ý tưởng trước đó, toàn thân nổi da gà, lập tức cảm kích ôm lấy Mạc Thấm: "Cậu tốt với tớ quá!"
Nếu thật sự để bọn họ quậy như vậy thì cô xấu hổ chết mất.
Mạc Thấm nhướng mày: "Bây giờ mới biết tớ tốt à?"
Hề Mạn lấy lòng: "Sao có thể chứ, tớ vẫn luôn biết Thấm Thấm bảo bối của chúng ta là tốt nhất mà!"
"Chị Mạn Mạn, em không tốt sao?" Thẩm Tịch Dao quay đầu nhìn sang.
Hề Mạn cười ngả vào vai cô nàng: "Em cũng tốt như cậu ấy!"
Ba chị em đang trò chuyện thì cảm giác có tiếng bước chân đi về phía mình, đồng thời có ánh đèn pin chiếu vào ba người.
Mạc Thấm và Thẩm Tịch Dao cảnh giác nhìn nhau, theo bản năng quay đầu lại.
Giản Chước Bạch đi tới, trực tiếp kéo Hề Mạn lên bảo vệ ở sau lưng, nhìn đám người kia: "Tôi tìm được rồi, trò chơi của mọi người có thể kết thúc rồi chứ?"
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
"Cậu vừa mới xuống liền đi thẳng tới đây, cái này là phản khoa học!"
Quách Duẫn nhìn Mạc Thấm và Thẩm Tịch Dao, "Vừa rồi trên đường tới đây Chước ca không ngừng xem điện thoại, có phải hai người mật báo không?"
Mạc Thấm cười nhạo: "Cậu đừng đổ oan cho người khác nhé, bọn tôi chẳng làm gì cả."
Thẩm Tịch Dao: "Các anh vẫn luôn theo sát anh ấy, tại sao anh ấy lại nhìn điện thoại thì phải hỏi các anh chứ."
Mạc Thấm: "Chính xác!"
Lúc đám người này đang tranh cãi, Hề Mạn và Giản Chước Bạch nhìn nhau, ngầm hiểu, trực tiếp nắm tay nhau bỏ chạy.
Đám người kia lập tức đuổi theo, Giản Chước Bạch kéo Hề Mạn chạy càng nhanh hơn.
Cũng may bọn họ không đuổi theo quá lâu, cuối cùng đều bỏ cuộc.
Hai người thở hổn hển dừng lại bên bờ biển, Hề Mạn chống eo thở dốc: "Hôn lễ của chúng ta tổ chức quang minh chính đại, tại sao đến đêm tân hôn em lại có cảm giác như đang cùng anh đào hôn bỏ trốn thế này?"
Giản Chước Bạch nhìn cô một thân váy dài dưới ánh trăng, do thiếu dưỡng khí mà hơi há miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì vừa chạy xong.
Một sợi tóc vương bên khóe miệng cô, Giản Chước Bạch dùng đầu ngón tay gỡ lấy, giúp cô vén ra sau tai: "Đám người đó phiền phức quá, may mà lúc chúng ta ra ngoài đã bật định vị từ trước, Thư Sinh cuối cùng cũng báo đáp."
Văn Gia Chí đã mật báo cho Giản Chước Bạch từ trước, nói về kế hoạch quậy động phòng bọn họ.
Vì vậy trước khi Giản Chước Bạch mở cửa đi ra ngoài, anh và Hề Mạn đều đã bật tính năng chia sẻ vị trí.
Vì lý này nên vừa rồi anh mới có thể thuận lợi tìm được Hề Mạn.
Hề Mạn nói: "Thư Sinh ấy à, rất hiểu đạo lý "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*" nha, xem ra tin tức tối qua hai chúng ta gửi đến rất kịp thời với anh ấy."
*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Mạc Thấm cũng rất được, lúc mọi người bàn nhau quậy động phòng, đã nghĩ ra một ý tưởng như vậy.
Hề Mạn hài lòng cảm khái một tiếng: "Đây chính là thiện hữu thiện báo* đấy, đúng là không uổng công tối qua chúng ta bận rộn mà."
*Thiện hữu thiện báo: Làm điều thiện sẽ được báo đáp bằng điều thiện
Đứng trên bãi biển hóng gió một lúc, Hề Mạn và Giản Chước Bạch cùng nhau trở về phòng tân hôn.
Vừa mới vào cửa, Giản Chước Bạch đã áp sát vào người cô định hôn, Hề Mạn lại tránh đi, nhẹ nhàng nói: "Em muốn đi tắm trước."
"Cùng nhau tắm đi, anh giúp em."
Hề Mạn muốn từ chối nhưng đã bị anh ôm lấy đi vào trong.
Vốn tưởng rằng anh sẽ làm loạn trong phòng tắm, nhưng không ngờ anh lại đứng đắn lạ thường, thật sự chỉ đơn thuần giúp cô tắm.
Nếu không phải nhìn thấy trên người anh có thứ gì đó giương cao, biểu tình trên mặt lại rõ ràng là đang khắc chế, Hề Mạn thật sự đã hoài nghi anh bị đám người kia quấy rầy làm cho mất hứng.
Đã có hứng thú, Hề Mạn nhất thời không hiểu tại sao anh lại cố nhịn.
Thế nhưng có người tắm giúp, Hề Mạn vẫn cảm thấy rất hưởng thụ, dứt khoát từ từ nhắm mắt lại mặc kệ anh xo.a nắn, dần dần bắt đầu buồn ngủ.
Thấy cô ngủ gật, tay Giản Chước Bạch tăng thêm chút lực đạo, nói: "Không được ngủ."
Hề Mạn mở mắt ra, mông lung nhìn anh.
Giản Chước Bạch dùng khăn tắm quấn quanh người cô: "Ra ngoài đợi đi, anh sẽ nhanh thôi."
Vừa rồi chỉ chuyên tâm giúp cô, Giản Chước Bạch còn chưa tắm rửa.
Hề Mạn vừa mới đi tới cửa phòng tắm, phía sau truyền đến giọng nói của người đàn ông: "Trên giường có một bộ quần áo, ra ngoài thì em thay đi."
Dừng lại hai giây, anh lại căn dặn lần nữa, "Không được ngủ đâu đấy."
Giọng anh trầm thấp, Hề Mạn quay đầu nhìn sang, xuyên qua làn hơi nước mỏng manh, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự mãnh liệt không thể che giấu trong đáy mắt người đàn ông.
Hề Mạn mơ hồ cảm thấy, đây không phải là loại quần áo đứng đắn gì.
Cô đi ra ngoài xem thì thấy trên giường quả nhiên có một bộ nội y tình thú. Trang phục là bộ đồ hồ ly trắng, rất thiếu vải lại còn lông tơ, trông có vẻ như chỉ miễn cưỡng che được những chỗ quan trọng.
Ngoài quần áo, còn có một chiếc băng đô hồ ly đi kém. Hề Mạn mở nó ra hoàn toàn, phát hiện phía sau còn có một cái đuôi cáo!
Kể từ khi cô chủ động mặc nội y tình thú một lần, Giản Chước Bạch dường như đã mở ra một thế giới mới, động một chút lại mua chúng về nhà, gần như chất đầy tủ.
Anh mua đủ loại kiểu dáng phong cách, gợi cảm, quyến rũ trong sáng, nóng bỏng, tất cả đều có.
Đây là lần đầu tiên Hề Mạn nhìn thấy loại trang phục cáo lông xù như này.
Trông còn rất đáng yêu.
Cuối cùng Hề Mạn cũng hiểu tại sao vừa rồi lúc đi tắm anh lại thành thật như vậy, thì ra còn đang đợi cô ở đây.
Giản Chước Bạch mặc áo choàng tắm đi ra, thấy cô còn chưa thay quần áo, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhuốm ý cười: "Em ngượng ngùng à, cần anh giúp một tay không?"
Không đợi Hề Mạn nói chuyện thì anh đã đi tới giúp cô thay đồ, còn đeo cả băng đô.
Kích thước rất phù hợp, chỉ là còn thiếu vải hơn so với tưởng tượng của Hề Mạn.
Cô mất tự nhiên muốn kéo chăn che lại, Giản Chước Bạch trực tiếp ôm người vào trong ngực, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: "Muốn tự mình nhìn xem trông như thế nào không?"
Không cho Hề Mạn cơ hội trả lời, anh bế cô vào phòng thay đồ.
Bên trong có một chiếc gương rất lớn, Hề Mạn trông thấy mình trong gương, nhất thời có chút thất thần.
"Có phải là đẹp lắm không?" Giản Chước Bạch hôn lên vành tai mẫn cảm cô, "Giống như tiểu hồ ly trắng vừa biến thành người đã đi câu dẫn người ấy."
Hề Mạn bị anh hôn làm cho rùng mình, nghiêng đầu đi: "Em thấy rồi, anh mau ôm em về đi."
"Ai nói là quay về? Ngay tại chỗ này, nhìn cho thật kỹ."
"..."
Hề Mạn không biết rốt cuộc đêm đó hai người họ kéo dài bao lâu.
Cuối cùng, khi cô sức cùng lực kiệt, Giản Chước Bạch ôm cô đi tắm.
Vừa nằm xuống giường, cô chẳng còn chút sức lực nào đến nỗi không buồn nhúc nhích.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô chủ động ôm chặt lấy người đàn ông bên cạnh, buồn ngủ đến mức không nhấc nổi mí mắt, nhưng vẫn miễn cưỡng không muốn chìm vào giấc ngủ: "Ông xã."
Giản Chước Bạch: "Hửm?"
"Nếu cho anh chấm điểm hôn lễ hôm nay trên thang điểm 100, anh sẽ đánh giá bao nhiêu?"
Giản Chước Bạch suy nghĩ một chút: "200 điểm."
Hề Mạn vẫn nhắm mắt, đẩy anh: "Em đã nói tổng điểm là 100 cơ mà."
"Hôn lễ hôm nay, cô dâu là em." Giản Chước Bạch vô cùng nghiêm túc nói, "Bởi vì cưới được em, hạnh phúc của anh được nhân đôi, nên là 200 điểm."
Hề Mạn cuối cùng cũng mở mí mắt nặng trĩu, dưới ánh đèn, cô nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của người đàn ông khi anh nhìn sang.
Bốn mắt chạm nhau, Hề Mạn khẽ cong khóe môi, trong đôi mắt linh động ẩn chứa ý cười.
"Vậy em cũng cho 200 điểm." Cô vội vàng hôn lên khóe miệng anh, rồi cấp tốc nằm xuống, kéo chăn che nửa mặt, "Em buồn ngủ rồi, mình ngủ thôi."
+
Bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, ánh đèn chiếu vào bên trong, thắp sáng vẻ lãng mạn cho căn phòng.
*
Truyện về cặp đôi chính đã hoàn thành, tiếp theo đây là ngoại truyện của Thấm Bảo X Thư Sinh. o(^▽^)o