Chút Đáng Yêu

Chương 7: Cô là cô bé ngọt ngào


Nếu chỉ nhìn bề ngoài, bất kể ra sao Trình Miện cũng không tin được Lâm Diêu Chi là cô gái mấy hôm trước đấm bao cát vô cùng giỏi kia. Đây là tán thủ đó, nói trắng ra là việc tốn thể lực. Bình thường trọng lượng cơ thể có liên quan trực tiếp tới việc sức mạnh được hình thành, đây cũng là nguyên nhân tại sao vận động viên tán thủ nghiêm khắc khống chế cân nặng, vì phân chia cấp bậc trận đấu là dựa trên cân nặng, nếu cân nặng của mình vượt quá cân nặng của cấp bậc đó thì sẽ mất tư cách dự thi ngay.

“Đàn em Trình.” Lâm Diêu Chi cười tủm tỉm với anh ta như vớ bở, “Chào em, chị tên Lâm Diêu Chi.”

“Chị đừng nghe Bỉ Bỉ nói lung tung.” Trình Miện thấy Lâm Diêu Chi gọi như thế, dường như hơi thẹn thùng, khuôn mặt đầy râu quai nón rõ ràng đỏ ửng lên, “Chị gọi em là Trình Miện là được rồi.”

“Bỉ Bỉ?” Lâm Diêu Chi nghe cách gọi này thì hơi kinh ngạc, “Ai là Bỉ Bỉ? Tần Lộc sao?”

Trình Miện nói: “Không phải anh ấy tên Tần Lộc sao, là nai con Bambi đấy nhé, bọn em đều thân thiết gọi anh ấy là Bỉ Bỉ.”

Lâm Diêu Chi: “… Phụt!” Cái tên này thật đáng yêu, nghe qua giống như đứa bé phiên bản đơn giản hóa.

Sắc mặt Tần Lộc ngồi cạnh đó càng ngày càng đen, khát khao được sống của Trình Miện rất mạnh, vội chuyển chủ đề, anh ta không đánh lại Tần Lộc đâu.

Vì thế Lâm Diêu Chi tìm một vị trí trong phòng, vừa ăn trái cây vừa nghe Trình Miện nói chuyện phiếm. Không giống Tần Lộc, Trình Miện là một người lắm mồm, hơn nữa nhìn qua thì cũng có quan hệ không tệ với Tần Lộc, nói chuyện trong chốc lát thì nhanh chóng nói đến lịch sử đen tối đái dầm của Tần Lộc khi đi nhà trẻ.

Cũng may ánh mắt không thể giết người, nếu không chỉ sợ Trình Miện đã sớm bị Tần Lộc dùng ánh mắt mổ xẻ rồi.

Lâm Diêu Chi cười run cả người, theo như Trình Miện nói, cô biết được Tần Lộc cũng giống mình, học tán thủ từ nhỏ, hơn nữa còn tham gia giải đấu tán thủ toàn quốc và giành được huy chương bạc, sau này vì một số nguyên nhân mà anh nghỉ thi đấu rồi làm việc ở câu lạc bộ.

“Tại sao anh lại nghỉ thi đấu thế?” Lâm Diêu Chi tò mò hỏi, Tần Lộc còn chưa tới ba mươi tuổi, đây là độ tuổi hoàng kim của một vận động viên đấy.

Trình Miện cười nói: “Có thể vì anh ấy tìm được tình yêu đích thực của mình.”

“Tình yêu đích thực?” Lâm Diêu Chi càng tò mò.

Trình Miện không biết xấu hổ chỉ vào bản thân rồi nói: “Là em đây.”

Tần Lộc ở bên cạnh lạnh lùng hỏi: “Đánh chết tình yêu đích thực sẽ được phán nhẹ vài năm tù thôi, em chắc chắn muốn làm tình yêu đích thực của anh sao?”

Trình Miện không biết xấu hổ nói: “Hừ, hôm qua còn gọi người ta là cậu bé ngọt ngào, hôm nay lại muốn đánh người ta, có Diêu Diêu làm niềm vui mới nên quên người yêu cũ này rồi.”

Tần Lộc dứt khoát xắn tay áo, Trình Miện thấy thế mới vội vã biết sợ, nói xin lỗi anh cả, em chỉ đùa chút thôi, anh nể tình hôm qua em mang bánh rán hành mà tha thứ cho lỗi lầm nhỏ này của đàn em Trình đi.

Lâm Diêu Chi bị Trình Miện trêu chọc mà cười sặc sụa, có điều cô không tiếp tục hỏi về vấn đề Tần Lộc nghỉ thi đấu nữa, xem ra chuyện này còn có điều bí ẩn, nếu không thì Trình Miện cũng không cố gắng chuyển chủ đề.

Ca hát đến mười một giờ, mọi người đều định giải tán, Tần Lộc muốn đưa Lâm Diêu Chi về nhà.

Lâm Diêu Chi vui vẻ đồng ý rồi ngồi xuống ghế lái phụ của Tần Lộc.

Buổi tối mùa hè thoải mái hơn ban ngày.

Hơi nóng dịu dần, cơn gió mang theo chút mát lạnh. Con ve sầu trên ngọn cây đã ngủ thiếp đi, ngẩng đầu lên có thể trông thấy ánh sao rực rỡ và mặt trăng sáng trong trên bầu trời.

Dòng xe cộ trên đường đã thưa dần, hạ cửa kính xuống cũng không thấy ồn ào. Lâm Diêu Chi ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, nghiêng đầu nhìn Tần Lộc.

Tần Lộc cũng thấy ánh mắt của Lâm Diêu Chi, anh hỏi: “Nhìn gì đấy?”

Lâm Diêu Chi cười nói: “Nhìn anh đẹp trai đấy.”

Tần Lộc hỏi tiếp: “Cô luôn thẳng thắn như vậy sao?”

Lâm Diêu Chi: “Anh thích tôi uyển chuyển một chút à?”

Tần Lộc bật cười, anh phát hiện cô gái Lâm Diêu Chi này có dáng vẻ là một người dịu dàng đáng yêu nhưng tiếp xúc lâu sẽ thấy, thật ra tính cách cô rất thẳng thắn, có lẽ là cô không có nguyên nhân để giả tạo trước mặt anh, tuy nhiên sự thẳng thắn này không khiến người khác phản cảm, ngược lại còn thấy vô cùng dễ thương.

Khóe mắt Lâm Diêu Chi cong cong: “Hôm nay cảm ơn anh nhé!”

“Tôi đâu có đánh bạn trai giúp cô.” Tần Lộc đáp, “Cô cảm ơn tôi làm gì?”

Lâm Diêu Chi đáp: “Có thể không đánh được đâu.” Vẻ mặt cô khá nghiêm túc, “Anh đánh nhau với bạn trai cũ của tôi, không biết ai sẽ chiếm ưu thế của ai nữa.”

Tần Lộc hơi nhướng mày, hiển nhiên không đồng ý: “Ồ?”

Lâm Diêu Chi nói: “Anh ấy à, tuy cơ bắp trên người rất đẹp nhưng đánh nhau với bạn trai cũ của tôi thì phải cẩn thận một chút, dù sao anh vung một quyền có thể trực tiếp giết chết anh ta đấy.”

Tần Lộc nghe vậy thì nở nụ cười, vai hơi run, mắt cũng cong lên một độ cong rất đẹp.

Lâm Diêu Chi vẫn tiếp tục duy trì vẻ mặt nghiêm túc: “Anh xem, lúc tôi và anh ta yêu đương, tôi luôn phải chú ý, không chừng tát một cái là mất mạng! Ai dám đánh nhau với anh ta chứ?”

Tần Lộc nói: “Bạn trai cô không biết cô học tán thủ sao?”

“Hừ.” Lâm Diêu Chi nhếch mép, bắt chước giọng điệu của Trình Miện, “Người ta là cô bé ngọt ngào, tán thủ là gì người ta còn không biết đây này!”

Tần Lộc lại cười, anh chỉ ở cùng với Lâm Diêu Chi ngắn ngủi vài giờ còn cười nhiều hơn một tuần cộng lại.

Lâm Diêu Chi thò tay chọc vai Tần Lộc, nói: “Tôi nói thật, không nhiều bạn bè của tôi biết tôi học tán thủ đâu, nếu anh quen họ thì cũng đừng kể chuyện này nhé.”

“Được.” Tần Lộc như cười như không nói, “Cô là cô bé ngọt ngào không biết gì hết, tán thủ gì đó cô cũng đâu biết đâu.”

Lâm Diêu Chi hài lòng nở nụ cười.

Đến cổng tiểu khu, hai người tạm biệt nhau, Lâm Diêu Chi đưa mắt nhìn Tần Lộc đi xa, sau đó ngâm nga bài hát thiếu nhi, tâm trạng rất tốt nhảy chân sáo về nhà.

Lấy chìa khóa mở cửa chính, Lâm Diêu Chi phát hiện đèn trong nhà vẫn sáng, vào phòng khách, anh trai vốn nên đi ngủ bây giờ lại ngồi trên sofa phòng khách với vẻ mặt nặng nề, trong tay cầm kịch bản, ánh mắt không tốt nhìn người vừa về trễ.

“Còn biết về sao, bây giờ đã mấy giờ rồi?” Lâm Mộc Chi không vui hỏi.

“Anh trai…” Lâm Diêu Chi xông đến ôm Lâm Mộc Chi, anh trai bị cô ôm đến nỗi suýt tắt thở, đợi Lâm Diêu Chi buông tay mới từ từ bình thường lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Em muốn trực tiếp giết anh trong lòng em đấy à?”

Lâm Diêu Chi dùng đôi mắt to phát sáng của mình đáng thương nhìn anh trai: “Vương Phi Hàm lại đến tìm em.”

“Cái gì?” Quả nhiên sự chú ý Lâm Mộc Chi lập tức bị dời đi, “Tên đó còn dám đến tìm em á?”

“Đúng thế.” Lâm Diêu Chi tủi thân nói, “Nếu không phải có nhiều người như thế, em thật sự muốn đánh anh ta một trận.”

Lâm Mộc Chi suy nghĩ một chút rồi bảo: “Vậy em nhẹ tay một chút, nếu đánh chết thì khó mà giải thích, thân thể đó chỉ sợ em đấm hai quyền đã xong đời rồi.”

Lâm Diêu Chi nói: “Đúng đó.” Cô nắm chặt nắm đấm của mình, lý sự, “Em có chừng mực!”

Lâm Mộc Chi hỏi: “Tên đó chặn em trên đường về à?”

“Không phải ạ.” Lâm Diêu Chi trả lời.

Vì thế vấn đề lại trở về vạch xuất phát, Lâm Mộc Chi nheo mắt, ánh mắt như tia X-quang nhìn em gái mình từ trên xuống dưới: “Vậy tại sao em lại về muộn?”

“À, bọn họ muốn đi KTV.” Lâm Diêu Chi đáp, “Em ở lại chơi một lát.”

Lâm Mộc Chi tiếp tục: “Nhưng mười giờ Tiểu Y đã về nhà rồi.”

Lâm Diêu Chi nghẹn họng, nhẫn nhịn hồi lâu mới hỏi: “Sao anh biết Tiểu Y về nhà lúc nào ạ?”

Lâm Mộc Chi nói: “Họ nói có thể tâm trạng em không tốt, bảo anh an ủi em.” Chẳng qua đám bạn kia không dám nói ra chuyện của Vương Phi Hàm nên anh ta còn tưởng có chuyện khác ảnh hưởng đến em gái mình.

Lâm Diêu Chi biết không thể giấu giếm được nữa, chỉ có thể kể chuyện của Tần Lộc ra, sau khi Lâm Mộc Chi nghe xong thì tâm trạng vô cùng phức tạp: “Em thích cậu ta ở điểm nào?”

Lâm Diêu Chi đáp: “Em thích tính cách kiên cường của anh ấy, thích tinh thần không bao giờ chịu thua!”

Lâm Mộc Chi: “Nói tiếng người.”

Lâm Diêu Chi thành thật: “Em xin lỗi, em thích vẻ ngoài đẹp trai của anh ấy.”

Lâm Mộc Chi tức giận cốc đầu Lâm Diêu Chi một cái, anh ta biết em gái mình cuồng nhan sắc vô cùng nghiêm trọng, tuy ngứa mắt Vương Phi Hàm nhưng Lâm Diêu Chi lại thích nên anh ta chỉ có thể thuận theo cô.

“Nhưng Tần Lộc thì khác!” Lâm Diêu Chi rung đùi đắc ý, “Khác với mấy món hàng đẹp đẽ ngoài kia, trong lớp của anh ấy đều là các cô gái xinh đẹp nhưng anh ấy không vừa mắt ai cả!”

Lâm Mộc Chi hỏi: “Vậy tên đó vừa mắt em à?”

Lâm Diêu Chi đáp: “Anh ấy khen em đẹp đấy!”

Lâm Mộc Chi nghi ngờ nhìn Lâm Diêu Chi: “Thật sao? Khen em đẹp điểm nào?”

Lâm Diêu Chi ngập ngừng: “… Khen em… Dù sao khen em đẹp là được rồi!” Còn lâu cô mới nhắc lại chuyện cú đấm móc gì đó nhé, thật là!

Mặc dù Lâm Mộc Chi vẫn ôm nghi vấn về vấn đề này nhưng Lâm Diêu Chi sống chết không chịu nói nên anh ta cũng không tiếp tục hỏi nữa. Vì thế chỉ đành dặn dò Lâm Diêu Chi phải chú ý an toàn, một khi phát hiện không hợp nhau thì nhất định nên sớm từ bỏ, Tần Lộc không dễ đối phó như Vương Phi Hàm đâu, nếu thật sự trở mặt, nói không chừng hai người sẽ đấu một trận như thiên lôi và địa hỏa đấy.

Lâm Diêu Chi trả lời qua loa với anh trai xong mới được cho phép đi ngủ.

Cô đi tắm, đắp mặt nạ, nằm lên giường mở một bộ phim truyền hình ra xem, định xem một lát rồi đi ngủ. Trước khi ngủ cũng không quên gửi tin chúc ngủ ngon cho Tần Lộc.

Lâm Diêu Chi vốn không trông mong gì đến việc Tần Lộc trả lời nhưng lại bất ngờ nhận được hồi âm của anh: “Ngủ ngon.”

Trong lòng vô cùng vui vẻ, Lâm Diêu Chi cầm điện thoại hát một điệu hát dân gian, cô nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại gửi tin nhắn cho Tần Lộc, hỏi mai anh có bận gì không.

Tần Lộc nói không.

“Tôi đến câu lạc bộ xem anh dạy nhé?” Lâm Diêu Chi mặt dày mày dạn gửi một tin nhắn thoại: “Bánh kem mới của cửa hàng tôi ngon lắm, tôi mang vài cái đến cho anh, người bạn thích ăn bánh kem của anh có ở câu lạc bộ không?”

“Không.” Tần Lộc nói, “Nhưng tôi có thể mang về cho nó.”

“Mang về sao?” Lâm Diêu Chi lập tức cảnh giác, “Hai người ở chung à?”

Tần Lộc: “Đúng vậy.”

Lâm Diêu Chi: “Ồ… là bạn cùng phòng sao?”

Tần Lộc: “Xem như thế đi.”

Lâm Diêu Chi suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, với tính cách của Tần Lộc mà cũng ở chung với người khác được sao? Còn ở chung với một người đàn ông thích ăn đồ ngọt? Cô thấy mình nên thu thập một ít thông tin của người bạn cùng phòng này, tránh tình huống ngoài ý muốn xảy ra…

~~~Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Diêu Chi nắm chặt tay: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!

Tần Lộc nhìn bạn cùng phòng rồi rơi vào im lặng…