Sở gia có ba đích tử. Sở Ngư là tam đệ, nhị ca hắn chết non, đại ca là vị đang ở trước mặt hắn, Sở Thanh.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, đại ca Sở Thanh ấm áp trầm ổn, đối với hắn cực kỳ yêu quý sủng nịch. Sở Ngư cũng rất thích vị này đại ca, với Sở Thanh rất thân cận.
Nghe được câu hỏi của Sở Ngư, Sở Thanh cười nói: "Ta ra ngoài du lịch ba tháng, vừa lúc đi ngang qua Tiêu Hà, muốn đi Thiên Uyên Môn thăm đệ. Nghe nói nơi này có yêu quỷ quấy phá nên tới đây trừ yêu trước, không nghĩ mới đến liền gặp được đệ."
Nói xong, hắn chớp chớp mắt, "Đệ đệ, mấy tháng này như thế nào?"
Không tốt lắm.
Sở Ngư trong lòng cảm thán, vẫn ép bản thân cười: "Hết thảy mạnh khỏe."
...... Nếu hắn nhớ không lầm, vị đại ca này vẫn luôn chiều chuộng nguyên chủ, kết cục cũng rất thê thảm. Bị nam chính một kiếm chặt đầu, treo trước Sở gia ở Lạc Phong Cốc.
Rốt cuộc kịch bản thăng cấp của truyện ngựa đực đều là kiểu đánh bại các loại kẻ thù to nhỏ giống nhau. Sở Thanh đương nhiên cuối cùng cũng bị nam chính loại bỏ.
Sở Ngư nguyên chủ ngu ngốc tự tìm đường chết chỉ là phụ bản lót đường cho màn trả thù của Sở Thanh. Lúc biết tin Sở Ngư chết, Sở Thanh vội tới báo thù. Nhưng không nghĩ tới góc áo nam chính còn chưa tới gần được đã bị giết.
Nếu hắn không giống nguyên chủ tự mình tìm đường chết, Sở Thanh hẳn là sẽ không chết thảm như vậy......
Sở Thanh ấm áp gật đầu, ánh mắt rơi xuống Tạ Hi ngồi kề sát bên Sở Ngư, đang gắt gao nắm chặt tay áo hắn.
Hắn thường đến Viễn Trần phong thăm Sở Ngư, đương nhiên biết tiểu thiếu niên này bị Sở Ngư dẫn đầu khinh nhục. Tuy rằng không đành lòng, nhưng y rốt cuộc không phải người trong nhà, Sở Ngư lại là đệ đệ hắn. Sở Thanh không quản, chỉ nhắc nhở Sở Ngư không được làm quá mức.
Lúc ấy Sở Ngư biểu cảm hết sức khó chịu, như là cực kỳ chán ghét Tạ Hi. Như thế nào mới qua mấy tháng, hai người liền thân cận như thế này?
Hơn nữa Sở Ngư từ nhỏ có thói sạch sẽ, luôn ghét tiếp xúc với người khác. Đổi lại hồi trước, tiểu gia hỏa này đã sớm bị Sở Ngư đánh bay xa mấy trượng.
Chú ý tới ánh mắt hoài nghi của Sở Thanh, Sở Ngư ho nhẹ một tiếng, nhìn Tạ Hi vẫn luôn an tĩnh ngoan ngoãn dựa sát vào hắn, giới thiệu: "Đại ca, đây là tiểu sư đệ của ta, Tạ Hi."
Hắn đương nhiên nhớ rõ Sở Thanh biết sự tồn tại của Tạ Hi.
Trước kia Tạ Hi là tiểu phế vật bị mọi người khinh nhục, hắn hiện tại trịnh trọng giới thiệu y, là muốn nói cho Sở Thanh rằng hắn đã thừa nhận Tạ Hi.
Tạ Hi nghe Sở Ngư nói, ánh mắt lóe lóe, xẹt qua ý cười.
Chỉ cần Sở Ngư cao hứng là được.
Sở Thanh không quá để ý, gật đầu.
"Đúng rồi, đệ đệ, mới vừa rồi đệ nói 'đáng tiếc' cái gì?"
Vẫn còn muốn nói vấn đề này à?
Sở Ngư rối rắm một chút, theo bản năng không muốn nói cho Sở Thanh rằng hắn tiếp một nhiệm vụ nguy hiểm để đi kiếm kỹ năng. Hắn nói: "Đáng tiếc đám thủy quỷ kia sẽ không đồng thời rời khỏi sông. Nếu không muốn xuống đáy sông trừ yêu, phải cần có tu vi cực cao......" Sở Ngư hai mắt tỏa sáng mà nhìn chằm chằm Sở Thanh.
Nếu hắn nhớ không nhầm, Sở Thanh hiện tại là thực lực Trúc Cơ hậu kỳ đi?
Nhìn Sở Ngư ánh mắt long lanh, Sở Thanh hơi mỉm cười, lắc đầu.
"Đệ đệ, ta không thể xuống nước."
Sở Ngư sửng sốt, ngay sau đó mới phản ứng lại.
Sở Thanh trong cơ thể là linh lực hệ hỏa. Ngũ hành tương sinh tương khắc, thủy khắc hỏa. Nếu bơi xuống đáy sông, sức lực của Sở Thanh sẽ bị hung hăng áp chế.
Mới vừa dâng lên hy vọng liền bị dập tắt, Sở Ngư cảm thấy có chút buồn bực.
Vừa đúng lúc chủ quán bưng mì đến. Nhìn sợi mì tinh tế, nước canh trong vắt, hành thái nhỏ rắc lên trên, Sở Ngư tâm tình nháy mắt cải thiện. Hắn giúp Tạ Hi cầm đũa trúc, đang chuẩn bị ăn mì, Sở Thanh lại ngạc nhiên nói: "Đệ đệ, ngươi không phải không ăn hành sao?"
...... Nguyên chủ xác thật có ký ức này.
Sở Ngư mặt không đổi sắc, cầm lấy đũa trúc, đem tô mì đẩy tới trước Sở Thanh, gắp hành sang bát hắn, nói: "Mới vừa rồi đệ vẫn luôn suy nghĩ việc thủy quỷ, quên nhắc lão bản không thêm hành."
Nguy hiểm thật. Nếu để Sở Thanh phát hiện ra điểm không thích hợp, phỏng chừng hắn sẽ bị chộp tới Sở gia để kiểm tra xem có phải bị đoạt xá hay không. Cũng không biết hắn xuyên vào thân thể Sở Ngư có được tính là đoạt xá không nữa.
Sở Ngư càng nghĩ càng lo lắng, gắp xong hành, đem tô mì kéo trở về vùi đầu ăn. Hắn gõ gõ hệ thống: "Ta nói này, ta có tính là đoạt xá cái tên nguyên chủ ngu ngốc kia không?"
007: "Hân hạnh vì ngài phục vụ ~ không tính ~"
Vậy thì yên tâm rồi.
Nếu như bị phát hiện điểm khác thường, hắn có chết cũng không đối chứng.
Sở Ngư ăn xong mì nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu. Sở Thanh vẫn chưa xong, thấy hắn ngẩng đầu, cười nói: " Đệ từ nhỏ đến giờ thói quen ăn vẫn vậy, khóe miệng còn dính đồ ăn kìa."
Nói rồi lấy ra một cái khăn, tri kỷ mà lau sạch miệng cho Sở Ngư.
Sở Ngư sởn tóc gáy. Tuy rằng biết Sở Thanh cực kỳ chiều chuộng Sở Ngư nhưng kiểu chiếu cố giống như hắn còn là một đứa bé này thật là...... Khó có thể miêu tả.
Tạ Hi liếc mắt nhìn Sở Thanh một cái, ánh mắt chợt lóe, mím môi, túm túm tay áo Sở Ngư: "Đại sư huynh, ta cũng muốn......"
Sở Ngư cúi đầu, thấy bên miệng Tạ Hi dính toàn là nước canh, nhịn không được mà cười rộ lên. Hắn từ trong ngực lấy ra khăn, nhẹ nhàng mà lau miệng cho Tạ Hi.
Ha ha ha ha ha! Nam chinh anh minh một đời hiện tại cũng chỉ là một đứa trẻ!
Hắn lúc cười con ngươi hơi cong lên như là trăng khuyết, cực kỳ đẹp. Tạ Hi nắm chặt góc áo Sở Ngư, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn.
Sở Thanh thật ra có chút buồn bực.
Sở Ngư trời sinh tính tình cao ngạo kiêu căng, từ nhỏ đến lớn hắn trêu đùa thế nào cũng không khiến đệ đệ cười, tại sao bây giờ thấy đứa trẻ này liền cười?
Sở Thanh tức giận bất bình, nóng lòng muốn chiếm về sự chú ý của Sở Ngư, ho khan một tiếng, nói: "Đệ đệ, muốn khiến những thủy quỷ kia lên bờ không phải không có khả năng."
Sở Ngư động tác quả nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Sở Thanh: "Đại ca có biện pháp gì sao?"
Sở Thanh gật đầu: "Đệ đệ hẳn đã biết, tu sĩ thời thượng cổ thường dùng một loại kỳ thảo tên là 'Tinh Viêm' để dụ dỗ yêu thú. Nếu có một gốc Tinh Viêm thảo 50 năm tuổi, liền có thể dễ dàng đem thủy quỷ dẫn ra."
Tinh Viêm thảo tản ra loại hương khí yêu thú không thể cưỡng lại. Thủy quỷ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nếu dùng Tinh Viêm thảo làm mồi, hắn có thể thiết lập mai phục mà một lưới bắt hết đám thuỷ quỷ. Dù cho có con lọt lưới, cũng không đánh lại được hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ hợp lực.
Nghe rất không tồi, nhưng mà......
Sở Ngư bất đắc dĩ: "Tinh viêm thảo không phải đã sớm tuyệt chủng rồi sao."
"Nghe nói có nhà đấu giá trong một thành phố gần đây có vật ấy, sắp bắt đầu đấu giá." Sở Thanh cười, "Vừa đúng là 50 năm tuổi. Tinh Viêm thảo 50 năm tuổi chỉ có thể dụ dỗ yêu thú cấp thấp, với đại đa số người tới thì chỉ là râu ria."
Sở Ngư hai mắt sáng ngời: "Chúng ta đi thôi!"
Theo lời kể của người trong trấn, thủy quỷ cứ bảy ngày thì làm loạn. Còn ba ngày nữa chúng sẽ lại ra quấy phá, cần phải đi nhanh về nhanh.
Không để chậm trễ hơn nữa, Sở Thanh thanh toán tiền, mang theo Sở Ngư cùng Tạ Hi hướng bên ngoài trấn mà đi. Vừa đi, hai huynh đệ vừa thảo luận nên thiết lập trận pháp gì để giải quyết thủy quỷ.
Tạ Hi mím đôi môi mỏng, đi theo bên cạnh người Sở Ngư. Nghe hai người thấp giọng thảo luận, trong mắt y hiên lên ám quang kích động.
Y hiện tại vẫn là quá nhỏ, quá yếu, không giúp được gì cho Đại sư huynh.
Nghĩ như thế, trong lòng liền có chút khó chịu.
Trải qua việc ngự kiếm sáng nay. Sở Ngư xin chỉ dạy từ hệ thống, tập đi tập lại pháp quyết ngự kiếm phi hành mới dám bế Tạ Hi nhảy lên Tầm Sanh.
Bội kiếm của Sở Thanh tên là Tam Hoả. Thân kiếm thon dài, khi rót vào linh lực sẽ hơi tỏa ra ánh sáng hồng nhạt, giống như mặt trời mới mọc ở phương Đông, ráng màu mạn lệ. Sở Ngư chợt vừa thấy đại ca hắn thực mỹ lệ phi thường.
Sở Ngư nhịn không được mà dán hai mắt lên thanh kiếm lúc ngự kiếm theo sau Sở Thanh.
Tòa thành tổ chức buổi đấu giá không xa không gần với Thanh Hà trấn. Ba người ngự kiếm phi đến nơi đã là gần hoàng hôn. Sở Thanh dẫn đường mang theo Sở Ngư đến nhà đấu giá.
Tiểu thuyết tu chân vĩnh viễn không thể thiếu đi nhà đấu giá.
Các loại kỳ chân dị bảo đều sẽ xuất hiện ở đây. Nam chính nếu mua được thứ gì tốt, ra ngoài đều sẽ bị mai phục rồi sau đó sẽ biến thành một màn chém chém giết giết, cướp sạch của kẻ địch.
Sở Ngư nhìn về phía Tạ Hi, ánh mắt càng thêm hiền hoà.
Hắn rất chờ khi nam chính trở thành nhân vật chính kinh điển của truyện ngựa đực, thu nạp 3000 giai lệ, trong tay có một đống tiểu đệ, đứng ở đỉnh thế giới, tiếu ngạo phong vân.
(≧▽≦)/ Ui trời, cứ tưởng tượng nam chính được hắn nuôi trở thành mẫu nhân vật chính truyện ngựa đực trong mơ ước của các trạch nam là hắn lại đột nhiên hưng phấn á!
Tới sớm không bằng tới đúng lúc. Hai canh giờ nữa phiên đấu giá sẽ bắt đầu.
Sở Thanh nhẹ nhàng thở ra: "May mắn gặp được đệ đệ, nếu không ta đã phải bỏ lỡ rồi."
Sở Thanh đương nhiên sẽ không để ý tới phiên đấu giá của thành phố nhỏ này, chỉ là Sở Ngư coi trọng Tinh Viêm thảo nên hắn mới coi trọng theo.
Sở Ngư trong lòng thầm than một tiếng "đệ khống", theo hắn đi vào nhà đấu giá.
Hội trường đấu giá có chỗ ngồi cho khách quý cũng như chỗ ngồi bình thường. Thông thường, Sở Thanh tất nhiên sẽ ngồi ở ghế khách quý. Hiện giờ tình huống có chút khác, hắn trả 30 khối linh thạch hạ phẩm, đến chỗ ngồi bình thường.
Chỗ ngồi đã gần đầy, Sở Thanh nhíu nhíu mày, lo lắng mà nhìn về phía Sở Ngư. Đệ đệ luôn luôn chán ghét đám đông chen chúc lúc này lại lạnh mặt ngồi vào hàng ghế cuối cùng. Hắn trong lòng có chút kinh ngạc, đi qua ngồi xuống.
Mới mấy tháng không gặp, đệ đệ biến hóa thật sự quá lớn.
Sở Ngư ngồi xuống, quét mắt nhìn khắp một cái, đột nhiên chú ý cách hắn không xa có một tiểu loli.
Thoạt nhìn tuổi của nàng với Tạ Hi không sai biệt lắm. Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, đôi mắt to tròn xoe không chớp mà nhìn chằm chằm đài đấu giá, tay nhỏ khoanh lại trước người, bộ dạng vận sức chờ hành động.
Sở Ngư không khỏi nhìn tiểu loli thêm vài lần, càng xem càng cảm thấy miêu tả cùng với nguyên tác có điểm nào đó tương tự.
Giữa chân mày điểm chu sa, khóe mắt nhọn, khí chất thanh mị, nụ cười ngọt ngào.
......Từ từ.
Nam chính! Đó chính là (một trong số) vợ của ngươi! Là (một trong số) người ngươi trong tương lai mắt đi mày với!
Chú ý tới Sở Ngư vẫn luôn ở nhìn chăm chú về phía nào đó, Tạ Hi gần như dính trên người Sở Ngư vừa ngẩng đầu liền thấy được tiểu loli cùng tuổi phía đối diện.
Nhìn nàng một lát, y vô cảm thu hồi tầm mắt. Thấy Sở Ngư vẫn còn nhìn bên kia, Tạ Hi không khỏi trong lòng có chút chua: "Đại sư huynh, huynh là muốn đem sư muội về cho sư đệ sao?"
Đem về?
Sở Ngư kinh ngạc. Tiểu tử này cư nhiên như vậy thông suốt? So với tác phong về sau của Tạ Hi là trừng mắt mắt lạnh làm mỹ nhân mất hứng đã là tiến bộ không ít! Y coi trọng tiểu loli, đang nghĩ thế nào để thân cận?
Tiểu loli này đất diễn trong nguyên tác có đủ. Nàng là đich nữ của một gia tộc tu chân ở phụ cận. Từ nhỏ đã kiêu căng, yêu thích tìm đường chết. Nếu không phải sinh ra là nữ nhi, tám phần mười nàng cũng sẽ chung số phận pháo hôi với nguyên chủ.
Sở Ngư xoa xoa đầu Tạ Hi: "Ngươi muốn có sư muội sao? Cũng không phải không thể. Đợi ta truyền tin bẩm báo sư tôn liền có thể đem nàng về núi......"
Tạ Hi đại kinh thất sắc: "Không không không! Ta không muốn!"
Đại sư huynh, huynh cũng đừng nghĩ là thật chứ!
"Thẹn thùng sao?" Sở Ngư ý định trêu trọc y, cười tủm tỉm mà búng lên trán y, "Rốt cuộc ngươi có muốn không?"
Tạ Hi kiên định bất di mà lắc đầu.
Sở Ngư cũng không tiếp tục kiên trì, yên tĩnh chờ hội đấu giá bắt đầu.