Có Chạy Đằng Trời

Chương 45: Lột mặt nạ (1)


Cuối cùng cũng đến ngày Đảo Nhi được xuất viện, cô đã có thể tự đi lại, hoạt động cũng không còn nhiều hạn chế, chỉ cần không quá mạnh là được.

Theo như lời hứa thì hôm nay cũng là ngày Gia Minh giải thích mọi chuyện cho cả nhà, nếu anh không tìm ra bằng chứng điều đó đồng nghĩa với việc Đảo Nhi chính là kẻ đứng sau mọi chuyện.

Đảo Nhi và Gia Minh cùng nhau bước vào Nghiêm gia, mọi người đã chờ từ trước, ai cũng đã ngồi vào chỗ của mình.

“ Đảo Nhi cháu đã khỏe hẳn chưa? Nếu không cứ dời lại hôm khác cũng được.”

Bà nội lo cho sức khỏe của Đảo Nhi dù sao cô cũng chỉ mới xuất viện sợ cô ngồi lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Ban đầu bà cũng có ý định dời lại buổi họp này nhưng do con dâu bà một mực muốn nó bắt đầu, Thư Nhiễm còn nói muốn hôm nay giải quyết mọi chuyện, nó ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của bà ta nên lão phu nhân chỉ có thể đồng ý tiếp tục họp.

“ Sức khỏe cháu đã ổn hơn rất nhiều.”

Đảo Nhi mỉm cười, cô vui vẻ nói thể hiện bản thân đã ổn, cuộc họp này chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.

“ Con bé đã nói thế thì cứ bắt đầu đi mẹ.”

Thư Nhiễm rất đắc ý bà ta muốn cuộc họp nhanh chóng diễn ra mọi bằng chứng đã rành rành ra đó chẳng hiểu sao cái nhà này chẳng ai tin bà một mực bênh vực Đảo Nhi.

“ Em im đi để mẹ nói.”



Nghiêm Tước không thể chịu được thái độ của vợ mình, ông lên tiếng trấn chỉnh, phải nói rằng những người trong nhà rất ít khi thấy Nghiêm Tước nhắc nhở ai đó trong nhà vì theo quan điểm của ông chuyện công ty mới quan trọng, những chuyện cãi nhau vặt vãnh trong nhà chẳng có gì để nói.

Vậy mà hôm nay ông lại trước mặt tất cả mọi người nhắc nhở Thư Nhiễm làm bà ta cũng dè chừng.

“ Còn một người chưa đến, cả nhà đợi một lát ạ.”

Gia Minh nghiêm túc nói, tuy chẳng biết người anh nói đến là ai nhưng mọi người cũng kiên nhẫn chờ đợi.

Không bao lâu sau Viên Hân bước vào trong, khi nhìn thấy ánh mắt mọi người đang đổ dồn vào mình, cô ta thoáng chút hoang mang, nhìn về phía Thư Nhiễm rồi nói:

“ Dì à, hôm nay dì gọi con sang đây có gì không ạ?”

Thư Nhiễm khó hiểu nhìn cô ta, bà có gọi Viên Hân đến sao? Hôm nay là họp gia đình gọi Viên Hân đến làm gì?

“ Là tôi gọi, cô vào chỗ ngồi đi.”

Gia Minh nhanh chóng lên tiếng hóa giải thắc mắc, mọi người đổ xô nhìn Gia Minh, Đảo Nhi cũng không hiểu chuyện gì, chẳng biết anh gọi Viên Hân đến đây là có ý gì?

“ Gia Minh con gọi Viên Hân đến làm gì?”

Thư Nhiễm khi biết chuyện Gia Minh giả mạo mình để gọi Viên Hân đến liền cảm thấy khó chịu, cảm giác như anh đang xem mọi người là quân cờ cho anh tùy ý sắp xếp vậy.

“ Làm gì thì lát nữa sẽ rõ thôi ạ.”



Viên Hân cũng chẳng thể đứng yên ở đó mãi, cô ta ngồi bên cạnh Thư Nhiễm, ánh mắt hoang mang nhìn anh, trong lòng có chút lo sợ chẳng lẽ anh đã biết gì đó rồi sao?

Không đúng, A Nhiên kia là kẻ rất yêu thương gia đình, cha mẹ cô ta lại đang ở chỗ của cô không có lý nào cô ta lại phản bội cô.

Hiện tại cô ta cũng chẳng thể bỏ về thôi thì cứ yên lặng xem xét tình hình vậy.

“ Như đã hứa hôm nay con sẽ cho mọi người biết câu trả lời về sự việc bà nội bị hạ độc. Vẫn quan điểm cũ, Đảo Nhi không phải là kẻ đứng sau mọi việc.”

Gia Minh tự tin dõng dạc khẳng định với mọi người, mỗi người trong nhà đều có một suy nghĩ riêng, Đảo Nhi rất cảm động khi Gia Minh luôn tin tưởng và bảo vệ mình.

“ Vậy con có bằng chứng không? Ngoài Đảo Nhi ra con nói xem ai có thể là hung thủ chứ? Gia Minh à sao con cứ mãi cố chấp thế? Bằng chứng đã rành rành rồi.”

Thư Nhiễm không hài lòng với câu nói của Gia Minh, bà ta bắt đầu lên tiếng bắt bẻ, bà ta luôn tin rằng Đảo Nhi chính là kẻ đứng sau tất cả những chuyện này, số bằng chứng mà bà ta đang nắm giữ hoàn toàn chính xác.

“ Con chỉ đang nói sự thật mà thôi hung thủ không phải là Đảo Nhi, người đó chính là Viên Hân, con đang có bằng chứng cho thấy cô ta mới chính là kẻ đứng sau mọi chuyện.”

Mọi người đổ xô nhìn về phía Viên Hân với ánh mắt nghi hoặc, cô ta cũng không ngờ lại bị Gia Minh chỉ mặt điểm tên như vậy, ả ta đứng dậy đối chất:

“ Gia Minh! Em biết anh yêu Đảo Nhi nhưng có cần phải vì minh oan cho cô ấy mà đổ hết tội lỗi cho người vô tội như em không?”

Cô ta sao có thể dễ dàng nhận lỗi được, nước mặt chực trào nơi khóe mắt, cô ta uất ức nhìn Gia Minh.