Tôi nhíu mày, người phụ nữ đó cũng là người có tu vi tam phẩm, sao lại giống như một người đàn bà chanh chua ngoài chợ?
"Thưa bà, khi bước vào ma phương, tất cả đều đã được giải thích về rủi ro và đã ký hợp đồng, chúng tôi rất thông cảm cho những gì bà gặp phải, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho con gái bà." Viên chức được cử đến từ Ban Điều Tra nói với vẻ mặt lạnh lùng.
"Các người, các người phải đền con gái cho tôi!" Người phụ nữ trung niên quá đau buồn, mất kiểm soát cảm xúc, rút kiếm đâm về phía viên chức đó.
Người đàn ông mặc quân phục phía sau viên chức bình tĩnh bước ra, rút súng bắn một phát về phía người phụ nữ trung niên, người phụ nữ run rẩy như bị điện giật, ngã xuống đất co giật không ngừng.
Viên chức đó lạnh lùng nói: "Đem đi."
Người phụ nữ bị lôi đi, những người nhà ban đầu còn muốn gây rối cũng đều mất hết tinh thần, đưa con cái mình rời đi.
Tôi và Vũ Lăng nói chuyện một lúc, rồi quay lại bên cạnh Chu Nguyên Hạo, anh cười ôm lấy vai tôi: "Lâm Lâm, chúc mừng em thăng cấp."
Chúng tôi trở về lều, tôi lấy cái đĩa Bạch Ngọc ra cho anh xem, anh mỉm cười: "Đây là một thứ tốt đấy."
Anh đổ nước vào đĩa Bạch Ngọc, sau đó lấy một hạt giống linh thực bỏ vào, hạt giống đó nhanh chóng nảy mầm và phát triển, mọc ra một mầm non nhỏ.
Tôi kinh ngạc không nói nên lời, Chu Nguyên Hạo lại cười: "Đĩa Bạch Ngọc này có thể giúp cây cối phát triển nhanh chóng, với tốc độ này, một tuần có thể trồng ra một cây linh thực trăm năm, tiếc là mỗi lần chỉ có thể nuôi dưỡng một cây."
Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, quả thật là một thứ tốt.
"Vậy em phải cất kỹ." Tôi cẩn thận đặt đĩa Bạch Ngọc vào túi Càn Khôn, "Mặc dù chúng ta không sợ người khác dòm ngó, nhưng dù sao cũng phiền phức."
"Đúng rồi." Tôi nghiêm túc nói, "Nguyên Hạo, chúng ta có thể phải đến thế giới song song trước đó một chuyến."
Tôi kể lại những suy đoán của mình, Chu Nguyên Hạo cau mày: "Lâm Lâm, xuyên không gian thời gian không phải chuyện đơn giản, nếu không cẩn thận, sẽ mãi mãi mắc kẹt trong khe hở thời không, không thể quay về được."
Tôi cười bất đắc dĩ: "Chúng ta không còn cách nào khác, nếu đợi Hồng Đế hồi phục vết thương đến nhân gian, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được."
Chu Nguyên Hạo ôm tôi vào lòng, trịnh trọng nói: "Anh sẽ bảo vệ em."
"Em biết anh rất mạnh." Má tôi áp vào ngực anh, "Nhưng Hồng Đế rất khó giết, dù chúng ta có thể giết hắn một lần, hai lần, liệu có thể giết hắn vô số lần không? Chúng ta phải tìm ra cách giết hắn hoàn toàn."
Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lúc, rồi nói: "Được, anh sẽ đi cùng em."
Dù là cửu tử nhất sinh, anh cũng sẽ đi cùng em.
Chúng tôi đi từ biệt Tôn Chấn, Tôn Chấn cười rạng rỡ, lần này dưới tay anh ta cũng có vài thuộc hạ vào ma phương, hơn nữa đều vượt ải thành công, nhận được pháp bảo rất lợi hại, thu hoạch không nhỏ.
Ban Điều Tra nắm giữ thần khí ma phương, lại đại diện cho quốc gia, địa vị trong giới tu đạo Hoa Hạ sau này sẽ ngày càng cao, thân phận của anh ta cũng sẽ theo đó mà tăng lên.
*****
Sau khi từ biệt Tôn Chấn, chúng tôi trở về Sơn Thành, lấy ra Thiên Địa Tứ Phương Kính bắt đầu bày trận, mọi thứ đã sẵn sàng, chúng tôi nắm tay nhau bước vào trung tâm trận pháp.
"Sẵn sàng chưa?" Chu Nguyên Hạo nghiêm túc hỏi.
Tôi gật đầu.
Trận pháp khởi động. Trong Thiên Địa Tứ Phương Kính xuất hiện một lỗ đen sâu thẳm.
Ngay khi chúng tôi sắp bước vào đường hầm thời không, đôi mắt của Tiểu Hi đang được Mạc Phi Phàm bế, đột nhiên sáng lên ánh sáng đỏ, trong ngực có ánh sáng trắng lóe lên.
"A." Mạc Phi Phàm kêu lên một tiếng, theo bản năng buông cô bé ra, hai cánh tay bị bỏng.
Anh ta không khỏi kinh ngạc, anh ta là một đại yêu, cơ thể rất mạnh, rốt cuộc là thứ gì lại có thể làm anh ta bị bỏng?
"Tiểu Hi, quay lại." Lúc này anh ta mới phát hiện, Tiểu Hi đang đi về phía chúng tôi.
Anh ta tiến lên nắm lấy cánh tay Tiểu Hi, lại kêu lên một tiếng đau đớn, nhìn lại thì thấy lòng bàn tay bị bỏng gần như nhìn thấy xương.
"Tiểu Hi, nguy hiểm." Anh ta bất chấp tất cả lao lên, ôm lấy cô bé một lần nữa. Ngay cả vết bỏng đau đớn cũng nghiến răng chịu đựng.
Tiểu Hi như biến thành một người khác, nói: "Thế giới đó là quê hương của chúng tôi, chúng tôi phải trở về."
Nói xong, cô bé nhẹ nhàng ấn vào ngực Mạc Phi Phàm, Mạc Phi Phàm liền bay ra ngoài, vết thương trên người bắt đầu lành lại.
Chỉ trong khoảnh khắc, Tiểu Hi đã bước vào trận pháp, tôi lo lắng nói: "Tiểu Hi, mau quay lại cho mẹ!"
Tiểu Hi bước tới, ôm lấy chân chúng tôi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi: "Mẹ, thế giới đó có thứ chúng ta cần."
Tôi sững sờ, Chu Nguyên Hạo quyết đoán cúi người bế cô bé lên, ba người chúng tôi ngay lập tức bị hút vào đường hầm thời không.
Edit: FB Frenalis
Lần này còn khó chịu hơn lần trước, giống như bị ném vào biển cả giữa bão tố, long đong lận đận không thể kiểm soát.
"Đừng sợ." Chu Nguyên Hạo thì thầm bên tai tôi, sau đó, lưng anh đột nhiên phồng lên hai khối lớn, một đôi cánh khổng lồ màu đen đột ngột vươn ra, rồi mở rộng.
Tôi chưa bao giờ thấy đôi cánh nào to lớn như vậy, giống như cánh của quỷ phương Tây, tỏa ra ánh kim loại tầng tầng lớp lớp.
Anh đặt hai mẹ con chúng tôi dưới đôi cánh, mỗi khi có dòng chảy không gian hỗn loạn ập đến, anh lại dùng cánh để quạt chúng ra.
Trong lòng tôi kinh hãi không thôi, đó là dòng chảy không gian hỗn loạn đấy. Đôi cánh này thậm chí có thể quạt cả dòng chảy không gian hỗn loạn!
Dòng chảy không gian lướt qua đôi cánh, để lại một vết cắt sâu, tôi ôm cổ anh, không nhịn được hỏi: "Đau không?"
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo dịu dàng nhìn tôi: "Không đau."
Tôi biết, nhất định là rất đau. Tôi càng ôm anh chặt hơn.
Không biết đã qua bao lâu, phía trước xuất hiện một tia sáng trắng, Chu Nguyên Hạo vỗ cánh, tăng tốc lao vào tia sáng trắng đó.
Bên ngoài là một rừng trúc, trông giống như một công viên, bây giờ là đêm khuya, ánh trăng như nước, công viên rất yên tĩnh.
May quá, không làm ai sợ hãi.
Tôi không vui nói: "Tiểu Hi, không phải đã bảo con ở nhà với Mạc Phi Phàm sao? Sao lại không nghe lời như vậy?"
Tiểu Hi có chút tủi thân nói: "Mẹ, con nghe thấy có người nói chuyện với con."
"Là ai? Người đó nói gì với con?" Tôi vội vàng hỏi.
Tiểu Hi: "Người đó nói, đây là quê hương của chúng ta, chúng ta phải trở về, ở đây có thứ chúng ta cần."
Tôi nhớ lại lần trước ở mộ Liễu tướng quân, Tiểu Hi dường như đã biến thành một người khác, không khỏi hơi nhíu mày: "Thứ gì?"
Tiểu Hi lắc đầu: "Không biết."
"Được rồi, đừng giống như thẩm vấn tội phạm." Chu Nguyên Hạo bế Tiểu Hi lên, "Trước tiên hãy tìm một nơi để nghỉ ngơi đã."
Trong túi Càn Khôn của tôi vẫn còn tiền từ lần trước đến đây. Chúng tôi bèn tìm một khách sạn gần công viên để ở.
Xem tin tức, chúng tôi mới phát hiện, thế giới này đã hơn bốn mươi năm kể từ lần trước chúng tôi rời đi.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
May mắn là chúng tôi vẫn ở thành phố Hoàng Lan, sáng mai hãy đến bảo tàng xem sao, không nhất thiết phải lấy trộm đĩa đồng, chỉ cần có thể giải mã chữ viết trên đó là được.
Ai ngờ, không lâu sau khi chúng tôi vào ở, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Chu Nguyên Hạo nhíu mày, mở cửa ra, một ông lão tóc bạc bước vào.
Vừa nhìn thấy Chu Nguyên Hạo, ông lão liền kích động đến mức run rẩy cả người: "Chu tiên sinh, là ngài, thật sự là ngài. Không ngờ tôi còn có ngày gặp lại ngài."
Tôi kinh ngạc nhìn ông lão: "Ông là... Chu Lộ?"
"Cô Khương." Chu Lộ nước mắt lưng tròng, "Là tôi, là tôi. Cuối cùng tôi cũng gặp lại hai người, dù có chết, tôi cũng có thể nhắm mắt rồi."
Chu Nguyên Hạo khẽ thở dài: "Chu Lộ, những năm qua vất vả cho ông rồi."
Chu Lộ lắc đầu: "Không vất vả, Chu tiên sinh, chỉ cần nghĩ rằng tôi đang giữ gìn cơ nghiệp này cho ngài, tôi sẽ không thấy vất vả gì cả."
Chu Lộ nhìn chúng tôi, rồi lại nhìn Tiểu Hi: "Đây là tiểu thư sao?"
Tôi xoa đầu Tiểu Hi, nói: "Tiểu Hi, nhanh, gọi chú Lộ."
Tiểu Hi ôm chân tôi, đánh giá Chu Lộ một chút, rồi nói: "Trên người chú Lộ có thứ gì đó rất bẩn."
Chu Nguyên Hạo nhíu mày: "Chu Lộ, để tôi bắt mạch cho ông."
Cũng không quan tâm Chu Lộ có đồng ý hay không, anh nắm lấy cổ tay Chu Lộ, vừa bắt mạch, sắc mặt Chu Nguyên Hạo hoàn toàn sa sầm.
"Đây là chuyện gì vậy?" Giọng nói của Chu Nguyên Hạo mang theo một sự uy nghiêm không thể chối cãi.
Chu Lộ thở dài: "Đó là chuyện của mười năm trước rồi. Sau khi ngài rời đi hơn bốn mươi năm, đất nước chúng ta xuất hiện vài tập đoàn lớn, còn chúng tôi cũng làm theo chỉ thị của ngài, dần dần tách ra làm ăn chân chính. Khách sạn này là do chúng tôi mở. Nhưng chúng tôi không đi gây sự với người khác, tự nhiên sẽ có người khác đến gây sự với chúng tôi. Tôi cũng không phụ lòng mong đợi của tiên sinh, kinh doanh cơ nghiệp này rất tốt, cũng đánh lui không ít kẻ tiểu nhân dòm ngó."
Nói đến đây, ông ấy dường như rất mệt, thở hổn hển, Chu Nguyên Hạo để ông ấy ngồi xuống ghế sofa, tôi rót cho ông ấy một cốc nước, nghe ông ấy nói hết.
"Nhưng mười mấy năm trước, trong thành phố nổi lên một băng đảng Vĩnh Thắng, băng đảng này bành trướng thế lực rất nhanh, chỉ vài năm đã chiếm lĩnh nửa giang sơn của thàng phố Hoàng Lan." Chu Lộ nói, "Chúng muốn ra tay với chúng tôi, tôi đã nghĩ mọi cách mới chống đỡ được. Nhưng bang chủ của Vĩnh Thắng đánh một quyền vào ngực tôi, nói rằng sẽ khiến tôi sống không bằng chết, cho nên tôi..."
Chu Nguyên Hạo ra lệnh: "Cởi áo ra."
Chu Lộ do dự một chút, sau đó cởi áo ra, để lộ bộ ngực gầy guộc.
Trên ngực đã thối rữa thành một mảng, không khí lập tức tràn ngập mùi hôi thối kinh tởm.
Chu Nguyên Hạo sa sầm mặt mày, Chu Lộ vội vàng nói: "Bang chủ đó là dị năng giả, hắn để lại năng lượng tối trong cơ thể tôi, loại năng lượng tối này có thể ăn mòn cơ thể con người một cách chậm rãi. Những năm qua tôi đã tìm không ít cao nhân dị sĩ, may mắn sống thêm được mười năm, bây giờ tôi đã bồi dưỡng người kế thừa, có thể sống được bao lâu thì sống bấy lâu."
Tôi lấy từ trong túi Càn Khôn ra một viên thuốc đưa cho ông ấy: "Trước tiên hãy ăn cái này."
"Đây là?"
"Phá Ách Đan." Tôi nói, "Vừa hay có thể loại bỏ năng lượng tối trong cơ thể ông."
Chu Lộ vội vàng xua tay: "cô Khương, thứ quý giá như vậy, hai người cứ giữ lại cho mình đi, tôi đã lớn tuổi rồi, sớm đã xem nhẹ sống chết."