Băng đảng của anh Ưng đang ẩn náu, chúng hành động rất thận trọng và tàn nhẫn. Nếu không phải vì nội bộ đấu đá xuất nhân mạng làm đánh động tới cảnh sát, có lẽ vụ án này còn lâu mới lộ ra manh mối.
Cho nên mấy ngày nay dù bọn chúng đã lần ra một số thông tin quan trọng, nhưng chung quy vẫn không có động tĩnh, chắc vì lo lắng nếu như xông lên tấn công phía cảnh sát mà không có kế hoạch chu đáo hay chuẩn bị đầy đủ sẽ đánh rắn động cỏ.
Lâm Thanh nắm chặt điện thoại, ánh mắt tối sầm lại.
Kìm nén lại sự lo lắng quá mức về Dao Đào, đổi một góc độ suy nghĩ khác, nếu cô là đám thuộc hạ của anh Ưng, cô sẽ nghĩ gì?”
Tối nay vừa bắt con tin đi, họ còn đang nắm con tin trong tay, cảnh sát nguyện ý bảo vệ ăn toàn cho con tin, chí ít tạm thời sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Theo cách làm thông thường của cảnh sát, nhiều nhất là tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, sau đó tiến hành các loại phân tích khác nhau, lập các phương án giải cứu con tin, huy động lực lượng cảnh sát và liên lạc hợp tác với cảnh sát địa phương ...
Sớm nhất cũng phải đợi đến rạng sáng ngày mai mới bắt đầu hành động.
Lần trước Kiều Bá nói rằng bọn người anh Ưng vì lục đục nội bộ nên đã báo cảnh sát, thế gió đang chặt. Lô hàng mới nhận không thể cầm trên tay, số lượng lớn, chuyển đi lại không tiện, tương đương với việc cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, các đối tác lúc trước lại nhân cơ hội này để ép giá một lượt, mấy người bọn họ không cam tâm gánh khoản lỗ này, liền liên hệ với bên mua khác ...
Như vậy, thử đoán mò xem xem.
Bạch Tích và Lý Hoằng Bác đã bị bắt, theo logic mà nói, bây giờ là thời điểm gió bão siết chặt, tại sao họ lại mạo hiểm để bắt giữ cô hoặc Dao Đào?
Trừ phi, giao dịch đã được thỏa thuận xong, chuẩn bị thu lưới.
Lúc nguy hiểm nhất cũng là lúc an toàn nhất.
Để đảm bảo an toàn cho con tin, tự nhiên sẽ tìm cách di dời lực chú ý. Đồng thời họ sẽ lập ra một kế hoạch chi tiết hơn, sau đó áp dụng kế hoạch đem bọn chúng một mẻ bắt gọn.
Vậy là, đối với bọn chúng mà nói, bây giờ cách lúc trời sáng vẫn còn khoảng thời gian một nửa buổi tối, cũng chính là thời gian tốt nhất để bọn họ thực hiện giao dịch.
Nói cách khác, sau đêm nay, một khi họ xuất ngoại, vụ án này có thể lại rơi vào ngõ cụt.
Đây cũng là lý do tại sao Lâm Thanh không nói với Kiều Bá ngay từ đầu, bởi lẽ anh là người phải để bằng chứng chắc chắn cộng thêm kế hoạch tuyệt vời ra trước mặt thì mới có thể tin tưởng, thay vì chỉ suy đoán hấp tấp hay chấp nhận rủi ro.
Nếu nói với anh điều này, liệu anh có nghĩ rằng cô vì muốn cứu Dao Đào mà trở nên hấp tấp.
Nên tin tưởng anh không? Lâm Thanh đánh tay lái thay đổi phương hướng, chiếc xe xé gió đi vào đêm đen.
Cô ấy bấm số muốn gọi cho anh, nhưng trong chốc lát cô lại do dự.
Đường An vừa cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kiều Bá từ trong văn phòng cầm chìa khóa xe bước ra ngoài.
"Đội Trưởng Kiều," Cậu vẫy vẫy tay, "Chị Thanh nói ..."
Kiều Bá thậm chí không nhìn cậu, chỉ tiếp tục bước đi: "Bên phía anh Ưng có động tĩnh mới rồi.”
Đường An: "?" Anh biết hết rồi à.
Vừa định mở miệng hỏi, đã bị Kiều Bá ngắt lời: "Nói với Lão Mục bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu và Lý Tử mang theo người mình đến tụ hợp bọn họ, tất cả đều tập hợp ở khu vực gần núi Triệu An, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Anh Ưng và đồng bọn sẽ tiến hành giao dịch vào.
Đường An nuốt nước miếng, sửng sốt: "Được."
Chỉ đến khi định thần lại, cậu mới phát hiện ra Kiều Bá đã biến mất sau cánh cửa.
Không phải, chuyện gì đang xảy ra vậy trời?
Thương lượng trước hết rồi hay sao vậy?
Thế thì tại sao hai người này lại thay phiên nhau thông báo cho mình?
Cậu cũng không dám trì hoãn thêm nữa, lập tức thi hành mệnh lệnh.
Từ nội thành đến Núi Triệu An mất khoảng ba giờ lái xe.
Trong lúc lái xe, Lâm Thanh vẫn không rời mắt khỏi vị trí của chip định vị, cô cũng không dám tăng tốc hay đuổi theo quá nhanh, cô lo lắng rằng mấy người bên kia nhận ra động tĩnh sẽ nghi ngờ, giờ cô chỉ có thể cầu nguyện rằng định vị theo dõi sẽ không bị phát hiện quá quá sớm.
Núi Triệu An là đáp án cô suy luận ra dựa trên manh mối và tâm lý của bang nhóm của anh Ưng.
Thời gian và địa điểm chính xác của giao dịch vẫn chưa được xác định.
Cô lau đi mồ hôi trên trán, đuổi theo định vị suốt một chặng đường dài, cũng không dám phân tâm chút nào, may mà cho đến thời điểm này, hành trình vẫn diễn ra suôn sẻ.
Mười hai giờ đêm, chấm đỏ trên định vị tiến vào một ngôi làng nhỏ sâu trong núi Triệu An, cũng không chuyển động tiếp.
Ở sâu trong mấy thôn nhỏ trên núi, các hộ gia đình đều nằm rải rác, điều kiện đường xá cũng không tốt, cho dù có lái xe đuổi theo kịp cũng gây ra động tĩnh quá lớn, Lâm Thanh cũng không dám lái xe tiến vào.
Cô đậu xe dưới chân núi, quấn một chiếc áo khoác đen lên người, nhìn trái nhìn phải rồi men theo đường núi đi bộ lên trên, sợ sẽ thu hút sự chú ý, cô còn không dám bật đèn pin, chỉ dùng ánh sáng mờ ảo phát ra từ màn hình điện thoại di động để dò dẫm mòi đường.
Dưới màn đêm.
Nhiệt độ trên núi hạ xuống rất thấp, xung quanh tối đen như mực, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng kêu không rõ ràng của côn trùng, kèm theo tiếng gió rít qua kẽ lá.. Lâm Thanh nghiến răng, cúi thấp đầu, chỉ biết cúi đầu bước đi thật nhanh về phía trước.
Sau khi đi bộ khoảng chừng một tiếng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được một chút ánh sáng.
Là mấy ngôi nhà cũ nối liền nhau, bên cạnh là một cái cối xay cũ nát, phía trên treo vài ngọn đèn vàng cũ kỹ, phát ra ánh sáng mờ ảo, ở giữa có một khoảng đất trống nhìn giống như một cái sân, kế đó là một ruộng rau nhỏ xơ xác hoang tàn.
Ngược lại không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Nhìn thế nào đi nữa cũng không ra nơi được chỗ này là nơi mấy lão đại đường dây chuyên buôn lậu văn vật sinh sống.
Mọi sân bay, trạm tàu đều được rà soát chặt chẽ, mấy người anh Ưng đúng thật là bị ép đến đường cùng rồi.
Xem chừng việc liên hệ giao dịch trực tuyến với phía nước ngoài cũng đang gặp phải bế tắc.
Lần này xem chừng là đang có ý định làm một cú chót rồi thoái ẩn giang hồ rồi?
Lâm Thanh suy nghĩ một chút, liền cúi đầu liếc nhìn điện thoại, điểm định vị màu đỏ hiển thị trên màn hình đã ở ngay trước mặt.
Qua ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, cô nhìn thấy một chiếc xe van màu trắng đậu ở bên đường phía trước cách đó không xa, sau đó bấm tắt màn hình, lợi dụng bóng tối, len lỏi về phía trước.
Ánh sáng rất mờ.
Lâm Thanh căng thẳng đến mức gần như nín thở, cẩn thận lần mò đi về phía trước, thùng xe không đóng chặt, đoán chừng là có người hay vật nào đó cố gắng đạp bung ra, thông qua cửa sổ, cô nhìn thấy một chiếc áo khoác màu đen nhăn nhúm bị vứt lại trên ghế phụ lái.
Chip định vị.
Vẫn còn nằm trong chiếc áo này.
Vì vậy, định vị mới dừng lại ở chỗ này, không chuyển động tiếp.
Lâm Thanh vừa nhìn chằm chằm mọi động tĩnh bên chỗ dãy nhà, vừa vớ tay, muốn vươn người vào trong xe lấy chiếc áo khoác kia ra xem thử.
Nhìn từ góc độ này, lờ mờ có thể nhìn thấy vài bóng người đang nhấp nhô bên trong ngôi nhà.
Cô lấy lại chip theo dõi nhét vào túi rồi ẩn thân trong bóng tối, đi vòng ra sau nhà.
Qua cửa sổ vỡ, cô nhìn thấy một đám đàn ông vai u thịt bắp đang ngồi bên trong, vẻ mặt tất cả đều toát ra vẻ cảnh giác nhìn dáo dát xung quanh. Phía góc nhà có đặt một chiếc giường gấp, trên đó có một người đang nằm, không thể nhìn rõ mặt, nhưng cũng lờ mờ đoán được, người đó chính là anh Ưng.
Kế bên hắn còn có một cái giường gạch được phủ một tấm drap giường màu xám tro, trong góc sâu nhất của căn nhà có mấy đống đồ lớn nhỏ khác nhau, đều được phủ lại bằng mấy tấm bạt đen, nhưng dựa vào hình dáng, đường nét và mức độ nâng niu của bọn chúng thì đoán chừng đống đồ này rất có thể những văn vật mới nhập vào tay mấy ngày gần đây sắp chuẩn bị đem đi giao dịch.
Cô chỉ nhìn lướt qua một cái, cũng không dám quan sat quá lâu.
Bên cạnh đó là một căn phòng tối.
Động tác của Lâm Thanh cố gắng nhẹ nhất có thể, cô cẩn thận từng li từng tí, chuyển tới một vị trí khác, dự định len lén tìm xem xem bên trong có tung tích của Dao Đào hay không.
Mới đi được nửa đường thì bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện ồn ào của hai người, họ đang dần dần đi về hướng này. Cô giật mình, lập tức lùi lại hai bước, cúi xuống núp bên gốc cây sau xe, dùng bóng tối che đậy bản thân.
Tim đập cực nhanh nhưng cũng không dám hít thở quá mạnh.
Khi hai người kia đã đi xa, cô hơi nhích người sang một bên. Vừa định đi vòng ra sau nhà để kiểm tra tình hình thì bất ngờ dẫm phải một vật gì đó cưng cứng dưới chân, cô loạng choạng dời bước thì mắt lại nhìn thấy những đốm sáng xanh rất nhỏ đang nhấp nháy.
Là một chiếc điện thoại di động.
Cô nghiêng người mò mẫm mở màn hình, màn hình chính là ảnh của Dao Đào.
Là điện thoại di động của Dao Đào.
Người chắc chắn ở gần đây.
Ngay khi cô định để điện thoại vào túi, bụi cây tối tăm trước mặt đột nhiên chuyển động.
Tim cô đập lệch mất một nhịp.
“Hình như bên đây có người?”
Có người cất tiếng nói.
Phía trước truyền đến một trận sột soạt, cửa bên hông ngôi nhà được mở ra, một vài người mặc đồ đen chạy ra ngoài.
Lâm Thanh có chút hoảng hốt, dưới chân vừa động, đột nhiên liền có người từ phía sau nhoài đến bịt chặt mũi và miệng cô, tay dùng tay tát mạnh một cái, điện thoại cũng theo quán tính mà văng ra ngoài.
“Là anh.”
Một lực đạo truyền đến eo cô, cả người bị người đó ôm lấy eo kéo về phía sau.
“Đừng nhúc nhích.” Một mệnh lệnh lạnh lùng và nghiêm khắc nhưng lại chứa đầy mùi vị quen thuộc.
Cô vô cớ thở phào nhẹ nhõm, dưới chân lảo đảo, thầm kêu "không ổn", đoạn đường nhỏ phía sau bị đá ngăn lại, hai người trọng tâm không vững, sau đó cả hai bị ngã xuống dốc, lăn đi một đoạn dài.
Xung quanh tối đen như mực, đôi mắt cô nhắm chặt, trung lúc đầu óc quay cuồng, cô mơ hồ cảm thấy đầu mình đang được một bàn tay vững chãi ôm chặt lấy, bảo vệ chặt chẽ.
May là đoạn dốc đó cũng không quá cao, hai người rất nhanh sau đó đã ổn định lại, trốn vào sau một tảng đá to.
Cô nuốt nước bọt.
Kinh ngạc không nói nên lời.
Vị trí chiếc xe van phía trước truyền đến vô số động tĩnh.
Nghe tiếng hình như phải có đến ba bốn người, tiếng chửi thề xen lẫn tiếng gậy va vào nhau, có người cầm đèn pin lắc lư qua lại để kiểm tra.
Ánh sáng như nhảy múa trong đêm tối cực kì chói mắt.
Lâm Thanh liếc mắt nhìn muốn nhìn một cái, trước mắt lại xuất hiện một cánh tay che mất tầm nhìn, kéo đầu cô trở lại, đem nó chôn ở trước lồng ngực ấm áp kia, một giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Đừng lên tiếng.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, không nhúc nhích.
Ban đêm trời lộng gió, cô hơi ngẩng đầu nhìn lên, bên đó phản chiếu đến đây một chút ánh sáng mờ ảo, thấp thoáng nhìn thấy yết hầu nhô ra của anh, lại lướt mắt lên cao hơn, chính là đường viền khung cằm hàm nhẵn nhụi và rắn chắc. Trong bóng tối, anh khẽ cau mày, ngũ quan phi thường sắt bén.
Lâm Thanh mím chặt môi.
Mấy người cách đó không xa lắc lư một hồi cũng không nhìn thấy ai, nhặt chiếc điện thoại bị rơi dưới đất lên, buột miệng chửi thề một câu:
"Má nó! Chỉ là một cái điện thoại hư, vậy mà mày cũng la làng la lối? Nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, chủ của nó cũng quan trong ra phết. Ê! Tao nói nè Trương Lão Cửu, tại sao mày nhát gan quá vậy?”
"Còn không phải là đột nhiên tao thấy nó sáng lên ở đây sao? Tụi mình bị cầm chân ở đây căng thẳng như vậy. Đêm nay lại là tình huống đặc biệt. Anh Ưng cũng nói các anh em phải cẩn thận hơn. Tao cũng biết sợ chứ..."
"Mày sợ cái quần què gì. Anh Tôn không phải hồi tối có bắt cóc một cô gái sau đó trở về đây à? Trời cao hoàng đế xa, đám cảnh sát đó bây giờ chắc còn đang vắt óc tìm cách cứu con tin! Mày bình thường không coi TV à, nhanh lắm cũng phải đợi tới sáng mai trời sáng, tụi nó mới lái mấy cái xe cảnh sát đi tới đâu là ‘Hú Hú Ó Ó’ chạy tới, đem tụi mình vây chặt trong núi, sau đó toàn bộ sẽ mở loa xong rồi kêu lên ‘Người ở bên trong, các cậu đã bị bao vây rồi’ … Đến lúc đó tụi mình đã lấy được tiền cao chạy xa bay rồi, ai rảnh rỗi ở lại đây chơi mèo vờn chuột với tụi nó.”
Một tràng cười sảng khoái truyền tới, tiếng bước chân của mấy người kia dần khuất dạng.
Lâm Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô giũ giũ bụi bẩn trên người, đứng dậy khỏi vòng tay anh, hơi mất tự nhiên ho khan một cái, ngẩng đầu nhìn Kiều Bá.
"Làm cách nào anh tới được đây?”
“Không phải em kêu anh đến à?”
“Em có nói là mấy người bọn anh 3 tiếng sau hãy xuất phát mà.” Lâm Thanh đính chính.
“Ba tiếng sau?” Kiều Bá cũng đứng dậy, giọng nói u ám, lửa giận trong giọng nói phát ra khó lòng kìm nén “Ba tiếng sau, anh đến đây nhặt xác em à?”
Lâm Thanh ngơ người.
Cô cũng biết hành động lần này của mình có chút liều lĩnh, nhưng đây còn không phải là tình huống đặc biệt sao …
Cô không cãi lại Kiều Bá.
Vài giây yên tĩnh trôi qua.
Kiều Bá vừa rồi quá lo lắng nhất thời gấp gáp, thấy cô bị anh nói một hồi lâu cũng không đáp, anh có chút chột dạ, cảm thấy mấy lời anh vừa nói đúng là có phần hơi quá đáng.
Anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô, duỗi tay kéo cổ áo cô, đem người kéo đến bên cạnh mình, giọng điệu dịu đi một chút: "Em cho rằng mình rất có năng lực sao? Nửa đêm nửa hôm một mình lên núi? Em có biết ..."
“Không phải anh cũng vậy sao?” Lâm Thanh thấp giọng lèm bèm, còn chưa kịp tiếp thu xong mấy lời anh vừa nói.
Trong lòng Kiều Bá bỗng dưng rung rinh, đành bẻ bẻ lại khớp cổ, tìm cách kết thúc cuộc nói chuyện này.
"Đội Kiều, vậy chúng ta bây giờ ..." Cô đang đi được nửa đường, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, cô nhìn xung quanh, quay đầu lại thật mạnh, nhưng cổ áo vẫn còn nằm trong tay Kiều Bá, nhìn chẳng khác nào cô là thú cưng của anh, đang được anh dắt đi dạo vậy, điều này làm cô bực phát khùng, “Kiều Bá anh đang làm gì vậy?”
Đây là đường xuống núi.
Cô cực khổ muốn chết mới có thể từ trong bóng tối mò mần đường đi được lên núi, anh vừa tới liền nắm lấy cổ cô muốn lôi người xuống núi?
Lâm Thanh không ngừng giãy dụa, Kiều Bá vẫn như cũ giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, một tay giữ lấy cổ áo sau lưng cô, tốc độ không hề vì vậy mà giảm đi.
"Kiều Bá, anh mau thả em ra! Em phải đi cứu Dao Đào, lại nói lúc nãy em có nhìn qua rồi. Em biết cô ấy đang bị nhốt trong căn phòng đó, và em cũng biết được Anh Ứng và mấy văn vật đang ở đâu." Trong lòng gấp gáp một hồi, cô lại nhịn không được mà nói mấy lời vô nghĩa “Em còn biết thời gian và địa điểm giao dịch của bọn họ … anh buông em ra!”
Cô đang bị nằm cổ áo lôi đi, không thể thoát ra được, vì sợ lớn tiếng sẽ làm đánh rắn động cỏ, nên cô không dám ồn ào, lúc này cô đang gấp muốn chết.
“Kiều Bá, cái đồ vương bát đản nhà anh!”
Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, tức khí chịu không nổi liền tặng anh một tràng đấm đá.
Kiều Bá tỏ ra khó chịu trước sự loi nhoi của cô, anh vòng tay qua ôm lấy eo cô, nhấc bổng lên theo chiều ngang như đang ẵm một đứa trẻ không nghe lời, chân lại tăng tốc bước đi.
Không có thời gian để đưa cô ấy xuống núi.
Ở lưng chừng núi có mấy hộ dân cư, nhưng hiện tại trời đã khuya, không thấy ai ra mở cửa.
Ánh mắt Kiều Bá ngưng lại, tầm mắt rơi vào cánh cửa gỗ đang hé mở cách đó không xa.
Trong lòng Lâm Thanh đột nhiên cảm thấy có dự cảm xấu.
Nhìn theo tầm mắt của anh, cách đó mười thước, trong thôn nhỏ có một cái lán gỗ đơn sơ củi, cũng tính gần như phân nữa phòng củi đi, bên trong cũng chất rất than củi ...
“Bò ---“
“Kiều Bá!” Lâm Thanh liều mạng giữ chặt lấy khung cửa, ngẩng mặt lên trừng anh, nghiến răng nghiến lợi, “Nếu hôm nay anh dám nhốt em với con bò này, em nói cho anh biết …”
Cô dùng hết sức lực níu chặt cửa, làm một bộ giống như có chết cũng không vào.
Kiều Bá cười: "Em có vào hay không?”
“Không vào ---“
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì anh đột nhiên cúi đầu xuống.
Chưa kịp cảnh giác.
Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua như chuồn chuồn khẽ chạm vào mặt nước.
Đây chẳng khác gì một hành động để xoa dịu đứa trẻ hư đang khóc quấy, khóe môi kia còn đang mang một nụ cười yếu ớt.
Sau đó, phòng tuyến của cô bị đẩy lùi, lảo đảo hai bước ngã vào đống cỏ khô, hoàn toàn không có phòng bị, còn chưa kịp đứng dậy thì cánh cửa gỗ rách nát đã đóng sầm lại từ bên ngoài, kèm theo tiếng cạch cạch, có vẻ như đã anh lấy được một chiếc chốt gỗ, chặn lại cửa, đem cánh cửa kia khoá lại hoàn toàn.
Lâm Thanh: ?
Sau hai giây ngớ người, cô mới đột nhiên lấy lại phản ứng, lộc cộc bò dậy điên cuồng đập cửa.
Đồ không biết xấu hổ!
Tâm cơ cún!
Kiều Bá đã đi mất rồi
Cô dựa vào khe cửa nhìn ra ngoài, dùng hai chân đá vào cánh cửa, rồi lo lắng không biết khi nãy kể cho anh nghe về tình hình căn chòi kia, anh có nghe thấy hay không.
------oOo------