Có Một Vị Tiểu Hầu Gia Luôn Chờ Đợi Tôi

Chương 20: Phần 20


Tôi hỏi Tiểu Hầu gia: "Sau này em cũng phải độ kiếp sao?"

"Nàng đã vượt qua rồi, hai mươi mấy năm làm Nghê Tử Khuyết chính là kiếp nạn của nàng."

Tôi nói: "Nếu lúc đó em vẫn không chịu tin mình là Ngư Hề, nhất quyết không chịu theo chàng về nhà thì sao?"

Tiểu Hầu gia nhìn lên màn trướng suy nghĩ một lúc, quay mặt lại nghiêm túc nói với tôi: "Ta vẫn sẽ âm thầm bảo vệ nàng ở nơi nàng không nhìn thấy, canh chừng nàng bình an vô sự, con cháu đầy đàn, sống đến trăm tuổi."

Tôi nhìn anh hồi lâu, nước mắt không kiềm chế được trào ra, úp mặt vào áo ngủ của anh khóc nức nở.

Ngoài cửa, Tương Dực đi tuần đêm, tình cờ gặp Tiểu Đào Đào nghe thấy tiếng khóc chạy đến xem.

Tôi nghe thấy Tiểu Đào Đào tức giận nói với anh ấy: "Hầu gia lại bắt nạt phu nhân rồi! Nam nhân các huynh đều là đồ khốn kiếp!"

Tương Dực: "Hả? Liên quan gì đến huynh chứ."

Ngoại truyện 4

Sáng sớm tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm là sờ vào bên gối.

Tiểu Hầu gia đã đi rồi.

Trong chốc lát, tim tôi đau nhói đến mức gần như không thở nổi.

Tương Dực đảm nhận công việc tư mệnh của Tiểu Hầu gia, tôi đi tìm anh ấy, muốn biết một số thông tin về kiếp này của Tiểu Hầu gia.

Tương Dực mở sổ sinh mệnh ra, nói với tôi: "Hầu gia chuyển kiếp thành Quảng Tư Nguyên, sinh năm Nhâm Dần, thọ 30 tuổi."

Tôi khó chấp nhận nói: "Vậy chẳng phải 30 năm sau chàng ấy mới có thể trở về sao?"







"Cũng không hẳn, một năm ở nhân gian bằng một ngày ở phủ, có lẽ khoảng một tháng sau Hầu gia sẽ trở về."

Tôi không tin nổi hỏi: "Cái gì? Một năm bên ngoài chỉ tương đương với một ngày ở đây thôi sao?"

Tương Dực: "Phu nhân, Hầu gia không nói với người sao?"

Tôi: ". . ."

Tôi như bị một gậy đánh vào đầu, khi phản ứng lại, không biết nên khóc hay cười.

Cái đêm anh anh em em, anh đã nói thế nào nhỉ?

"Làm góa phu một ngàn năm, cảm giác đó chẳng ai hiểu được."

Khiến tôi đau lòng biết bao.

Hóa ra đâu phải một ngàn năm, chỉ là một ngàn ngày thôi, cũng chỉ hơn ba năm một chút!

Anh rất biết cách khiến tôi mềm lòng, tôi cũng không ngờ còn có thể làm như vậy!

Tương Dực thấy sắc mặt tôi thay đổi liên tục như đèn giao thông, hiểu rằng mình đã nói sai, có vẻ rất lo lắng Tiểu Hầu gia về sẽ tính sổ với mình.

Hừ! Anh ấy đang lo lắng cái gì vậy chứ?

Người cần tính sổ là tôi! Là tôi!

Ngoại truyện 5

Tuy giận dữ là thế, nhưng nói chung, một tháng chờ đợi tiếp theo bỗng dễ chịu đựng hơn nhiều.





Ngày Quảng Tư Nguyên chào đời, tôi đến bệnh viện thăm cậu bé. Cha mẹ cậu bé là một cặp vợ chồng trí thức, phẩm chất đạo đức khá tốt, tuy gia cảnh không quá giàu có, nhưng cũng tự cấp tự túc được.

Không ai nhìn thấy tôi, tôi đi xuyên qua cơ thể của y tá này đến y tá khác, theo họ đến phòng chăm sóc trẻ sơ sinh. Ở đây có hơn chục đứa trẻ mới chào đời, trẻ sơ sinh trông đều giống nhau, nhìn đến hoa cả mắt vẫn không tìm ra đứa nào là Quảng Tư Nguyên.

Tất nhiên, bây giờ cậu bé chưa gọi là Quảng Tư Nguyên, trên vòng tay đánh dấu là tên của mẹ cậu.

Cuối cùng, một đứa trẻ yên lặng mở mắt thu hút ánh nhìn của tôi.

Đừng nhìn cậu bé còn nhỏ thế, chỉ thế thôi, khí thế đã giống hệt vị Tiểu Hầu gia nào đó rồi.

Trẻ em dưới hai tuổi có thể nhìn thấy tôi, nên bây giờ cậu bé cũng có thể.

Tôi bước lại gần, cúi xuống dịu dàng nhìn cậu bé.

"Huyền Chi?"

Đứa bé không khóc cũng không náo loạn, chỉ yên lặng nhìn tôi chằm chằm.

Không biết vì sao, mũi tôi bỗng cay cay.

Tiếng bước chân của y tá bên ngoài phòng bệnh đến gần, tôi không thể ở đây nữa, khẽ nói với cậu bé: "Huyền Chi, ngày mai em sẽ đến thăm chàng."

Rồi xoay người biến mất, trở về Hầu phủ.

Ngoại truyện 6

Một ngày ở Hầu phủ trôi qua, Quảng Tư Nguyên đã được một tuổi.

Cha mẹ cậu bé đều phải đi làm, ở nhà có một bảo mẫu chăm sóc cậu bé. Bảo mẫu ngồi trên sofa tán gẫu qua điện thoại, để Tiểu Tư Nguyên chơi đồ chơi trong cũi trẻ em.