Cô Thiên Kim Thất Lạc

Chương 123


Trước giờ Hạ Tuần luôn làm việc theo đúng chức trách, cẩn thận tỉ mỉ.

Lúc dạy dỗ học sinh cũng yêu cầu các học sinh phải có chí cầu tiến, nghiêm túc cần cù, nên anh ta tuyệt đối không cho phép học sinh mất tập trung trong giờ học của mình, càng đừng nói đến chuyện ngủ gật trên lớp học.

Chuyện quan trọng như thi cử mà viết bừa như thế à? Vậy còn tham gia thi làm gì? Lãng phí thời gian của tất cả mọi người.

Anh ta cứ tưởng Doanh Tử Khâm lựa chọn tham gia kỳ thi với đề của lớp xuất sắc là vì thật lòng muốn hối cải.

Xem ra chỉ là làm màu thôi, dù sao cũng thi không ra gì, đến lúc đó còn có thể ra ngoài khoe khoang là mình đã từng thi đề của lớp xuất sắc.

Vẻ mặt Hạ Tuần vô cùng lạnh lùng, cũng chẳng thèm nhìn Doanh Tử Khâm lấy một cái, nhưng anh ta vừa mới đưa tay ra, còn chưa kịp chạm tới góc của tờ giấy thi.

“Bốp!”

Chiếc bàn rung lắc, đập thẳng vào đùi của anh ta.

Chỉ nghe mỗi âm thanh thôi đã biết là lực rất mạnh.

Cơn đau mãnh liệt ập đến khiến Hạ Tuần phải khom người.

Anh ta lảo đảo lùi về sau mấy bước, nếu không nhờ phía sau có bàn đỡ lấy người anh ta thì đến cả sức để đứng anh ta cũng chẳng có.

Tiếng động này khiến các học sinh xung quanh sợ giật nảy mình, đặc biệt là học sinh đang ngồi ở chiếc bàn mà Hạ Tuần tựa vào.

Cậu ta hoảng hồn đánh rơi cả chiếc bút trong tay, ngòi bút còn quẹt một đường rất dài trên mặt giấy.

Tất cả các học sinh trong lớp đều nhìn về phía đó, vừa kinh ngạc lại vừa ngỡ ngàng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Giáo viên coi thi còn lại vẫn đang dán mã vạch cho các học sinh cũng bị kinh động.

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên, đôi mắt và gương mặt lạnh lẽo tựa tuyết, trông cứ như thể có một cơn gió lạnh hóa thành những con d.a.o cuồn cuộn thổi tới làm cho cả phòng học đột ngột bước vào tiết trời buốt giá.

Ngay sau đó, các học sinh trong lớp xuất sắc nghe giọng nói lạnh lùng, không cảm xúc của cô gái vang lên: “Đầu óc không dùng được thì tôi có thể lấy ra giùm thấy.”

Chỉ một câu nói đã khiến cả phòng học lặng ngắt như tờ.

Chung Tri Vãn vô cùng ngạc nhiên.

Doanh Tử Khâm điên rồi ư? Sao lại dám nói những lời đó với Hạ Tuần? Lẽ nào nó không biết Hạ Tuần tốt nghiệp từ trường Đại học Norton à?

Cho dù công tác ở bất cứ ngành nghề nào, sinh viên của Đại học Norton đều là người xuất sắc, không ai muốn đắc tội bọn họ cả.

Dù gì thì danh tiếng của Đại học Norton thật sự rất vang dội.

Mấy năm nay, trường trung học phổ thông Thanh Trí cũng chỉ chiêu mộ được một sinh viên từ Đại học Norton là Hạ Tuần thôi nên đương nhiên mọi việc đều nghe theo ý anh ta.

Đến cả thầy hiệu trưởng, trong mọi việc cũng phải đặt suy nghĩ của Hạ Tuân lên hàng đầu, những người khác đều xếp sau.

Trong hai năm đến trường Thanh Trí, mọi việc của Hạ Tuần đều xuôi chèo mát mái, thật sự chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ, càng không có chuyện bị chống đối như bây giờ.

Anh ta hít một hơi thật sâu, ngọn lửa giận bùng lên trong con người bên dưới cặp kính gọng vàng.

Doanh Tử Khâm lại chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.

Cô đứng dậy, lấy giấy thi và đề thi của mình rồi bước thẳng ra khỏi phòng thi, nhanh đến mức giáo viên coi thi còn lại cũng chẳng kịp ngăn cản.

Ông chỉ nhìn Hạ Tuần một cái: “Thầy Hạ, chuyện gì thế? Sao thầy lại xung đột với học sinh ngay trong phòng thi như vậy được?”

Để các học sinh được yên tĩnh làm bài, lúc đi đứng bọn họ đều không dám phát ra tiếng động.

Hạ Tuần không nói gì, chỉ lạnh nhạt đáp lời:



“Thầy Lý, thầy đừng quan tâm đến chuyện này.”

Anh ta muốn chống bàn đứng dậy nhưng lại phát hiện cơn đau ở đùi càng dữ dội hơn.

Nếu không phải vẫn còn cảm giác thì anh ta đã tưởng rằng chân mình bị bẻ gãy rồi, thậm chí trên người anh ta vẫn còn một số chỗ cũng đang đau âm ỉ.

Hạ Tuần chậm rãi thở ra một hơi, vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn.

Tính tình nóng nảy như vậy, sau này cũng không đi được đường dài.

Anh ta không cần phải chỉ dạy, nhắc nhở thêm gì nữa, chỉ lãng phí thời gian của anh ta thôi.





Giáo viên coi thi còn lại vừa sốt ruột vừa bực tức: “Thầy Hạ, có ân oán cá nhân gì thầy không thể giải quyết riêng tư được à?” Ánh mắt Hạ Tuần lại càng lạnh thêm: “Thầy Lý nghĩ rằng tôi làm thế là vì ân oán cá nhân ư?”

“Chứ không thì vì cái gì?” Giáo viên coi thi tức giận đến mức buồn cười:

“Lẽ nào là vì em học sinh kia chủ động chọc giận thầy ư?”

Hạ Tuần mím môi, không nói gì.

Đương nhiên Doanh Tử Khâm không chủ động trêu chọc anh ta nhưng anh ta không thể nhìn nổi những hành động tùy ý và không nghiêm túc của cô.

Hạ Tuần chẳng giải thích thêm nữa.

Dù sao Doanh Tử Khâm cũng đã biết điều rời khỏi phòng thi rồi, kết quả chẳng có gì khác nhau cả.

Chung Tri Vãn thôi không nhìn nữa mà tập trung vào giấy thi thi, ý cười trong đôi mắt lại không thể nào che giấu nổi.

Cô ta đã biết là với thái độ thi cử như vậy thì sớm muộn gì Doanh Tử Khâm cũng sẽ xung đột với Hạ Tuần.

Trong bài thi tổ hợp môn tự nhiên, mỗi phút mỗi giây đều không được phép lãng phí, Doanh Tử Khâm lại giận dỗi bỏ đi, bài thi môn này xem như bỏ không.

Tuy nhiên còn chẳng tới ba phút, cô gái đã quay lại.

Có điều cô không quay lại một mình, phía sau cô là chủ nhiệm giáo vụ đang vội vã chạy tới.

Vừa bước vào, chủ nhiệm giáo vụ đã sa sầm nét mặt: “Thầy Hạ, thầy có ý gì hả?”

Hạ Tuần ngẩn người, cau mày nói: “Có chuyện gì?” “Thầy tự tiện giật bài thi của thí sinh đi mà còn hỏi có chuyện gì à?” Giọng nói của chủ nhiệm giáo vụ trở nên lạnh lẽo: “Thầy đừng nói với tôi là thầy không muốn để cho em Doanh Tử Khâm thi nhé?” “Đúng vậy.” Hạ Tuần cũng chẳng phủ nhận: “Em ấy không nghiêm túc làm bài, nguệch ngoạc viết bừa, lãng phí một tờ giấy thi nên tôi mới lấy đi.”

Chủ nhiệm giáo vụ cảm thấy lời nói của anh ta không hề hợp lý: “Người ta thích làm bài thế nào thì làm bài thể ấy, liên quan gì đến thầy? Cho dù vẽ một chùm nho lên giấy thi thì cũng ảnh hưởng gì đến thầy đâu?”

“Thế nào? Giấy thi là thầy Hạ móc tiên túi ra in ẩn hả? Hay là em Doanh Tử Khâm không nộp học phí nên không được nhận đề thi?”

Giấy thi vốn là thứ mà học sinh phải có được, cho dù em học sinh đó có xin nghỉ không đến thị đi chăng nữa.

Làm gì có chuyện giáo viên được phép tự tiện giật giấy thi của học sinh? Ông làm chủ nhiệm giáo vụ hai mươi năm rồi mà sao chưa bao giờ gặp một giáo viên như thế này nhỉ?

Hay là sinh viên tốt nghiệp từ trường Đại học Norton thì kiêu ngạo hơn người bình thường?



Hạ Tuần bị thầy chủ nhiệm giáo vụ chất vấn đến nỗi á khẩu không thốt lên được câu nào.

Hơn thế nữa, còn ở ngay trước mặt bao nhiêu học sinh, lần đầu tiên anh ta được biết thế nào là mất sạch mặt mũi.

Cuối cùng giáo viên coi thi còn lại xem như đã hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Thầy Hạ à, thế này nhé, bài thi này và bài thi môn tiếng Anh kế tiếp thầy không cần trông thi nữa đâu.” Giọng nói của chủ nhiệm giáo vụ vô cùng mỉa mai: “Tôi sợ nếu cậu nhìn thấy học sinh nào đó đang suy nghĩ làm bài sẽ cho là em ấy mất tập trung rồi thu luôn bài của em ấy mất.”

Câu nói ấy khiến cho các học sinh khác ngạc nhiên.

Chủ nhiệm giáo vụ cũng chẳng thèm để ý xem biểu cảm của Hạ Tuần khó coi đến mức nào đã đi gọi giáo viên khác đến.



Sau đó, ông lại quay đầu nói với Hạ Tuần: “Thầy Hạ, bây giờ mời thầy rời khỏi phòng thi ngay.”

Lửa giận của Hạ Tuần cũng bốc lên, anh ta đẩy gọng kính, xoay người định đi những cơn đau ở đùi lại khiến anh ta không thể nào đứng dậy nổi.

Cuối cùng, sau khi mất rất nhiều công sức, anh ta mới khập khiểng rời đi.

Trong phòng thi, có rất nhiều nữ sinh bỗng nhiên thất vọng.

Hạ Tuần trẻ tuổi, chẳng lớn hơn bọn họ bao nhiêu, vẻ ngoài lại tuấn tú hiển nhiên là người tình trong mộng của không ít nữ sinh.

Song, chuyện ngày hôm nay đã đập tan hình tượng vĩ đại của Hạ Tuần trong lòng bọn họ

“Những người khác tiếp tục làm bài.” Chủ nhiệm giáo vụ lên tiếng:

“Thời gian chậm trễ lát nữa sẽ bù lại sau.”

Cuộc thi tổ hợp môn tự nhiên tiếp tục nhưng các học sinh lớp xuất sắc ngồi xung quanh Doanh Tử Khâm lại có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa vậy.

Bọn họ nhìn cô gái hờ hững đọc đề bài rồi đặt bút làm bài ngay.

Cho dù đã để lỡ khá nhiều thời gian nhưng thời gian làm bài từ đầu đến cuối của cô vẫn chăng vượt quá ba mươi phút.

Thế nhưng, trong ba mươi phút đồng hồ, đến cả phần thi trắc nghiệm mà bọn họ vẫn chưa làm xong.

Cho dù các học sinh biết Doanh Tử Khâm chỉ đang viết bừa nhưng cách làm bài như vậy vẫn ảnh hưởng đến bọn họ.

Tiếng chuông báo kết thúc cuộc thi vang lên, khi các học sinh còn chưa kịp xem qua ba câu hỏi điểm cao thì Doanh Tử Khâm đã ngủ được một giấc.

Bọn họ vừa ngạc nhiên lại vừa thấy vui mừng.

Ngạc nhiên là vì tâm trạng của Doanh Tử Khâm lại tốt đến thể, còn vui mừng là do cô hoàn toàn không biết làm.

Chung Tri Vãn mím môi, tâm trạng hơi sa sút.

Độ khó của đề vật lý lần này vượt ngoài dự đoán của cô ta, cho dù cô ta đã chuẩn bị rất nhiều nhưng có lẽ vẫn không giành được điểm cao, miễn cưỡng hơn mức trung bình mười điểm.

Tuy nhiên, may mà môn sinh học và hóa học của cô ta khá ổn, có lẽ điểm tổng cuối cùng của tổ hợp môn tự nhiên sẽ đạt

250 điểm, Chung Tri Vãn vốn dĩ muốn kể chuyện đã xảy ra trong giờ thi môn tổ hợp tự nhiên cho Chung Mạn Hoa nghe những ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng lại từ bỏ.

Cô ta cầm hộp bút rời khỏi phòng thi.

***

Buổi chiều, Hạ Tuần trở về văn phòng, sắc mặt vẫn khó chịu như trước.

Anh ta đến bệnh viện một chuyến, bác sĩ lại bảo anh ta chỉ bị đụng trúng chân mà thôi, không có vấn đề gì khác, cuối cùng chỉ kể cho anh ta một số loại cao dán.

Hạ Tuần mở nền tảng trực tiếp Cá Mập lên như thường lệ nhưng trong mục đặt mua thì ảnh đại diện của streamer học tập kia vẫn đen thui.

Sau khi nhấn vào, anh ta phát hiện lần phát trực tiếp gần đây nhất của streamer đã là 13 ngày trước rồi, trong lòng rất rối bời.

Anh ta cũng từng liên hệ với nền tảng trực tiếp Cá Mập, muốn xin phương thức liên lạc với streamer nọ nhưng lại bị nền tảng Cá Mập từ chối với lý do không thể tiết lộ thông tin.

Hạ Tuần đã bỏ ra kha khá tiền để mua quà, thậm chí đã đạt mốc năm trăm nghìn rồi nhưng tin nhắn mà anh ta gửi riêng cho streamer vẫn biệt tăm biệt tích, chẳng có lấy một câu trả lời.

Thời gian đến cuộc thi sát hạch của Đại học Norton càng ngày càng gần, Hạ Tuần vẫn không thể đảm bảo anh ta chắc chắn sẽ qua được.

Ngay lúc suy nghĩ của Hạ Tuần đang rối như tơ vò, giao diện trực tiếp đen thui đột nhiên sáng lên.

Anh ta bèn nhìn sang.