Cô Thiên Kim Thất Lạc

Chương 129


Trong phòng trà chợt trở nên yên ắng, những vị khách nghe thấy câu nói này đều rất kinh ngạc, bao gồm cả cô lễ tân.

Sau đó cô gái ngẩng đầu, dung mạo lộ diện trước mắt mọi người.

Trong khoảnh khắc ấy bất kể là đồng tính hay dị tính, mọi người xung quanh đều trở nên ảm đạm như không còn màu sắc.

Sức sát thương của vẻ đẹp này thật quá mạnh mẽ.

“Cô nói gì cơ?”

Người phụ nữ chỉ cảm thấy hoang đường, suýt nữa thì bật cười: “Cô nói cô muốn mua lại nơi này?”

Cô ta thường tới đây dùng bữa, nên biết rõ ông chủ của phòng trà này bởi vì sắp phải ra nước ngoài nên có ý định bán lại phòng trà.

Những phòng trà này có từ thời đại trước, giá cả rất cao, nên cô ta không muốn mua.

Dù sao thì mỗi tháng công ty của cô ta đều phải tiêu tốn không ít tiền, không nhất thiết phải chi thêm một khoản tiền này.

Nhưng mười giây trước?

Cô ta đã nghe thấy lời tuyên bố hùng hồn gì vậy.

Bên dưới cặp kính râm, biểu cảm của người phụ nữ khó che giấu nổi sự khinh thường, cô ta liên tục lắc đầu, đổi cách xưng hô: “Cô bé à, tuổi trẻ háo thắng là chuyện tốt, nhưng cũng phải xem tình hình.”

Một học sinh cấp ba, có biết xã hội này hiểm ác đến mức nào không?

Người phụ nữ lại lên tiếng, có ý chỉ bảo: “Cô bé, có những người cô không đắc tội được đầu, sau này làm việc gì cũng phải chú ý nhé.”

Doanh Tử Khâm không để ý đến cô ta, ở ngay trước mặt người phụ nữ nghe điện thoại.

“A lô!” Giọng nói ở đầu dây bên kia rất kích động: “Cô Doanh, không biết cô đang ở đâu, giờ tôi sẽ cử người đem qua chỗ cô?” Tài khoản VIP của Star đều phải chứng thực tên tuổi.

Nhưng chỉ đến lúc hai bên tiến hành một giao dịch lớn thì mới nhìn thấy tên họ.

Nếu cần thiết còn phải trao đổi ảnh, để đối phương tiện nhận ra mình.

Giọng nói của cô gái rất lạnh nhạt, nói ngắn gọn: “Tầng dưới chỗ của các anh.”

Chủ nhân của giọng nói bên trong điện thoại là ông chủ của phòng trà, anh ta hơi sững người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: “Được được được, tôi bảo nhân viên đem thẳng tới cho cô, thật sự rất cảm ơn cô, cuối cùng tôi cũng có thể rảnh tay được rồi.”

Cuộc gọi kết thúc.

Người phụ nữ lại nhíu mày, lần này cô ta bật cười thật: “Kỹ năng diễn xuất của cô bé không tồi đâu, nếu cô không lấy bộ đồ múa của nhân viên chỗ tôi, nói không chúng tôi có thể nâng đỡ cô tiền vào giới giải trí ấy chứ, thật đáng tiếc.”

Đáng tiếc là đã không còn cơ hội nữa.

Cô ta chỉ cần tùy tiện nói một câu là đã có thể hạ lệnh phong sát*.

* Phong sát là thuật ngữ trong giới giải trí Trung Quốc, chỉ việc ngăn cản hoặc cấm một nhân vật, nghệ sĩ nào đó tham dự hoạt động hoặc công tác, cẩm chỉ truyền thông phát sóng chương trình hoặc phát hành vật phẩm có liên quan đến người này.

Tuy Nhiếp Triều còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe vậy cũng đủ để anh ta xù lông lên: “Tôi nói này.”

Câu nói của anh ta bị tiếng chuông điện thoại của cô gái ở quầy lễ tân cắt ngang.

“Ông chủ?” Cô gái ở quầy lễ tân liếc nhìn ghi chú cuộc gọi đến, vội vàng bắt máy: “Xin hỏi có chuyện gì cần căn dặn không ạ?”

“Tôi đã mua vé máy bay rồi, tôi vừa gửi ảnh qua WeChat cho cô.” Ông chủ phòng trà nói rất nhanh: “Cô lấy tài liệu trong ngăn kéo của tôi đưa cả cho vị tiểu thư này, sau này cô ấy chính là bà chủ của các cô, chúng ta chia tay tại đây nhé.”

Cô gái ở quầy lễ tân hơi hoang mang.

Cô ta mở WeChat ra xem, mãi một lúc lâu sau mới đờ đẫn ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái: “Cô… cô chính là bà chủ mới của chúng tôi? Ông chủ bảo tôi đưa tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho cô.”



Nụ cười của người phụ nữ kia đông cứng trên đôi môi đỏ chót.

“Cứ để đó trước đã.” Doanh Tử Khâm đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Mời cô ta ra ngoài cho tôi.” Cô gái ở quầy lễ tân nhìn về phía người phụ nữ, thấp thỏm không yên: “Cô Cao, thật ngại quá, bà chủ của chúng tôi đã lên tiếng rồi, mời cô rời khỏi đây cho.” Cô ta chỉ là một nhân viên, vẫn phải nghe theo lời của bà chủ.

Khuôn mặt người phụ nữ hết xanh lại trắng, thậm chí trong một khoảnh khắc còn để lộ ra sự hung hãn.

Cô ta cao 1 mét 64, còn đi một đôi giày cao gót 5 phân.

Nhưng cho dù là vậy, cũng vẫn thấp hơn cô gái nửa cái đầu.

Khí thể có mạnh đến đâu, lúc này cũng trở nên nhỏ bé.





Người phụ nữ nghiến răng, quay người mau chóng rời đi, giống như bỏ chạy trong hoảng loạn thì đúng hơn.

Mọi chuyện xoay chuyển quá nhanh, khiến Nhiếp Triều đứng xem đến thẫn thờ.

“Mẹ ơi, đại lão, cô làm sao mua được thế?” Lúc này anh ta mới bắt đầu cảm thấy kinh ngạc: “Không đúng, cô mua lúc nào thế?” Từ đầu đến giờ bọn họ vẫn luôn đứng ở đây, đến cả thời gian chuyển cảnh còn không có.

Doanh Tử Khâm cầm món điểm tâm đã được gói lại, thờ ơ nói ra một từ “Star.”

Dù sao thì cô cũng muốn mua, mua sớm hay mua muộn chẳng có gì khác biệt.

Lúc này Nhiếp Triều mới chợt nhớ tới nền tảng mua sắm online có thể gọi là bug* này.

* Bug: là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính khiến cho kết quả trả về không được chính xác hoặc không đạt hiệu quả như mong muốn.

Tuy nhiên nhiều người dùng bug với nghĩa như “ảo”, không thể tin được, đôi khi không hẳn là nghĩa xấu.

Lúc ban đầu ở trên thị trường, khẩu hiệu mà Star thường dùng là…

Không có gì bạn không mua được, chỉ có bạn không nghĩ tới mà thôi.

Đến Công quốc cũng có thể mua, thì một phòng trà đúng là chẳng đáng gì cả.

Nhưng có thể mua được phòng trà thì cấp bậc hội viên ở Star chắc chắn không thấp.

Món đồ đắt giá như thế này, hội viên cấp thấp không có bảo đảm về thanh khoản, thì nền tảng sẽ không cho mua đầu.

Nhiếp Triều cũng từng mua không ít đồ trên Star, nhưng đều là một vài vật phẩm dùng hàng ngày, chứ chưa mua đồ đắt đỏ bao giờ.

Nhưng mà ông cụ nhà anh ta thì đã từng lên Star đấu giá một tòa thành cổ ở châu u năm năm về trước, nghe nói tòa thành cổ có từ thế kỷ thứ 14, tầm nhìn cực kỳ đẹp.

Ông cụ Nhiếp mua cái này là vì để có một ngày về già giao lại nhà họ Nhiếp cho con cháu, còn mình thì đến đó dưỡng lão.

Đáng tiếc, nguyện vọng của ông cụ vẫn mãi chưa thành sự thật.

Nhiếp Triều rất tò mò: “Người phụ nữ đó là ai thế?”

Biểu cảm của Doanh Tử Khâm hơi chững lại: “Anh mở công ty giải trí mà không biết à?”

“À, cái đó à.” Nhiếp Triều gãi gãi đầu: “Tôi nghịch chơi thôi mà, đâu có ý định kiếm tiền đầu.” Có Chúa mới biết vì sao nhà sản xuất chỉ cần dựa vào một kịch bản m.á.u chó như thế lại có thể kiếm về không ít tiền.



Doanh Tử Khâm thản nhiên “ùm” một tiếng: “Điên điên dở dở, anh cũng không cần phải biết đâu.”

Doanh Tử Khâm đi lượn xung quanh một vòng, sau khi đưa điểm tâm cho Phó Quân Thâm thì quay về phòng mình.

WeChat của cô có thêm mấy tin nhắn, là do Thương Diệu Chi gửi tới.

Đã gửi mười phút trước rồi.

“Thần y Doanh, thật xin lỗi, người hôm nay tới tìm cô là chủ tịch công ty chúng tôi, trước đó cô ta nhìn thấy tôi và cô nói chuyện, cho nên đã hiểu lầm cô, muốn cô tránh xa tôi, đầu óc cô ta có chút vấn đề, cho nên mới xảy ra chuyện tôi qua, thật sự rất xin lỗi cô.”

Doanh Tử Khâm cũng không thấy bất ngờ.



Trang phục bị mất, camera giám sát thì thiếu sót, đều là thủ đoạn của người phụ nữ nọ.

Chỉ có điều là thủ đoạn quá thấp kém, không có tác dụng gì, nhưng dùng cho người mới bước chân vào giới giải trí thì dính phát nào là c.h.ế.t phát đó.

“Không cần, không liên quan đến anh.”

Sau khi cô gửi tin nhắn này đi, Thương Diệu Chi rất nhanh trả lời lại.

“Bất kể thế nào, thần y Doanh cũng vì tôi mà vô duyên vô cớ dính họa, may là không có chuyện gì, nếu sau này thần y Doanh có điều gì cần, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết mình.”

Doanh Tử Khâm nhìn tin nhắn này, dường như nghĩ tới điều gì đó.

Cô nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng vẫn quyết định nói thêm một câu.

“Nhắc nhở anh một câu, nếu không muốn c.h.ế.t thì sớm ngày đổi công ty khác đi.” Thương Diệu Chi ngồi trên xe bảo mẫu nhìn thấy câu nói này, liền rơi vào trầm tư.

Mấy giây sau, anh ta quay đầu, hỏi người quản lý ở bên cạnh: “Hợp đồng của tôi và Tinh Ngu còn bao lâu nữa?” Người quản lý ngẩn ra một lúc rồi mới đáp: “Vẫn còn nửa năm.”

Tinh Ngu, viết tắt của Tinh Thần Ngu Lạc, là công ty giải trí nằm trong tốp 3 ở nước Hoa hiện nay.

Tuy nhiên, mấy năm trước nó chỉ là một công ty nhỏ.

Mãi cho đến tận khi nâng đỡ được một ảnh đế là Thương Diệu Chi thì Tinh Thần Ngu Lạc mới lớn mạnh như ngày hôm nay.

Chỉ là bên người bên ngoài đều nói điều khoản hợp đồng của Tỉnh Thần Ngu Lạc quả ngang ngược, rất nhiều thực tập sinh đã ký hợp đồng nhưng lại không cho họ cơ hội được ra mắt, muốn giải ước thì lại không có tiền, con đường làm ngôi sao cũng dừng lại ở đó.

Năm ấy, khi Thương Diệu Chi ký hợp đồng với tính Ngu mới chỉ mười sáu tuổi.

Ký một lần là mười năm.

Mà giờ đây, anh ta đã hai mươi sáu tuổi rồi, vẫn dùng hợp đồng của mười năm trước.

Ảnh đế giật giải Kim Hoa rất vẻ vang, nhưng tiền lương đến tay thì đều bị Tỉnh Ngu ăn chặn hết.

“Ừm.” Thương Diệu Chi trầm mặc giây lát: “Đợi hết nửa năm này thì không ký tiếp nữa.” Người quản lý cũng biết tình hình của Tinh Ngu, rất tán đồng quyết định này của anh ta: “Với địa vị của cậu, Tinh Ngu không thể cưỡng ép trói buộc cậu được, cũng không thể hạ lệnh phong sát gì, vốn dĩ cũng không nhất định phải rời khỏi, nhưng mà chủ tịch…”

Anh ta lắc lắc đầu, không nói tiếp nữa.

Nhìn thì có vẻ rất bình thường nhưng thực tế lại là một mụ điên.

Ngày 5 tháng 5, các thầy cô khối 11 đều kết thúc kỳ nghỉ sớm, quay trở về trường.

Bọn họ phải thống kê xong thành tích của kỳ thi giữa kỳ trước ngày khai giảng ngày mai, dựa theo thành tích để xếp hạng cho các em học sinh, rồi dán tên của một trăm học sinh đứng đầu lên bảng thông báo của trường.

Cứ tưởng đây là một công việc rất đơn giản, thực tế thì đúng là cũng đơn giản thật, nhưng thành tích lần này…

Mấy thầy cô đứng trước máy tính, ai nấy đều rơi vào trầm ngâm.

Mắt lớn trừng mắt nhỏ, cũng không biết nên làm thế nào.

Vào đúng lúc này, chủ nhiệm giáo vụ mặc chiếc áo ngắn tay mới mua, chắp tay sau lưng tiến vào: “Đã có tổng thành tích chưa?”

Tất cả các giáo viên trong phòng đều quay đầu lại, nhìn chủ nhiệm giáo vụ phơi nắng đen như hòn than: “…”

Giáo viên phụ trách tính toán tổng thành tích, mở lời một cách khó khăn: “Đã có rồi, nhưng mà thành tích này, chủ nhiệm, nó cứ làm sao…”

“Làm sao là làm sao?” Được một chuyến đi chơi thả ga, tâm trạng chủ nhiệm giáo vụ rất vui, hào sảng phất tay: “Tôi mang đặc sản biển về cho mọi người này, lát nữa chia nhau nhé.” Các thầy cô giáo làm gì còn tâm trạng chia đặc sản, trực tiếp đẩy máy tính đến trước mặt chủ nhiệm giáo vụ, mặt mày lạnh tanh: “Chủ nhiệm, hay là chủ nhiệm tự mình xem đi.”

“Đương nhiên là tôi phải tự mình xem rồi, học sinh đông như thế các anh chị cũng có trình bày hết được đâu, tôi chỉ muốn biết người đứng đầu là ai, thi được bao nhiêu điểm.” Chủ nhiệm giáo vụ lôi kính cận từ trong túi áo ra đeo lên, nhìn về phía máy tính: “Nhưng mà cái vẻ mặt một lời khó nói hết của anh là sao hả, sao rồi, kỳ thi lần này khó quá nên là…”

Lời nói đến đây thì đột ngột dừng lại.