Cô Thiên Kim Thất Lạc

Chương 138


“Sao thế?” Tả Lê ngơ ngác, cũng nhìn theo cô.

Trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ.

Ngay cả một con chim cũng không có.

Đang nhìn gì vậy?

Lúc Tả Lê vẫn còn đang hoang mang thì thấy cô gái nhặt một hòn đá dưới đất lên, đoạn ném mạnh một cái vào giữa không trung.

“Rắc rắc!”

Một âm thanh giòn tan rất nhỏ vang lên, có thứ gì đó vừa vỡ vụn.

Nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Tả Lê nhìn chằm chằm vào một điểm vô định giữa không trung chừng ba mươi giây mới hoảng hốt sực tỉnh: “Em Doanh, em có nghe thấy gì không?”

“Hả?” Doanh Tử Khâm dời mắt, xoa xoa tay, đáp bằng vẻ thản nhiên:

“Không nghe thấy gì.”

Chỉ là cô không ngờ khoa học kỹ thuật của Trái đất đã phát triển đến trình độ này.

Nhưng điều ấy cũng không thể ngăn cản cố dưỡng lão.

“À à.” Tả Lê khẽ gật đầu, nghĩ thầm không biết có phải mình kích động quá nên sinh ra ảo giác không.

***

Cùng lúc đó.

Một nơi nào đó trên thế giới.

Cửa phòng thí nghiệm bỗng bật mở từ bên trong, có một bóng người vọt ra: “Người của phòng tuyển sinh đầu? Mau mau mau, có việc gấp!”

Đó là một ông cụ tóc đã bạc trắng nhưng bước đi vững vàng mạnh mẽ, trông chẳng có vẻ gì là giá cả.

Bên cạnh có người nhắc nhở: “Giáo sư, bên đó.”

Ông lão lập tức chạy đi.

Sau khi tới phòng tuyển sinh, ông lão đặt chiếc USB trong tay xuống trước mặt chuyên viên tuyển sinh đang trực ban: “Chỗ tối phụ trách phát hiện một thiên tài, cậu xem thử đi, xem xong thì gửi thư mời cho tôi.”

“Được, tôi sẽ xử lý cho ngài ngay.” Chuyên viên tuyển sinh nhận lấy USB, một phút sau, anh ta ngẩng đầu lên, ngờ vực hỏi: “Giáo sư, có phải ngài nhầm không ạ, trong này đều có video gì.” “Không thể nào!” Ông lão ghé sát lại nhìn, đến lúc nhìn thấy trong máy không có gì, ông ta như không tin nổi vào mắt mình: “Video của tôi đâu? Ai xóa video của tôi đi mất rồi?”

Đại học Norton thả những chiếc flycam tàng hình ở khắp các trường học trên thế giới nhằm tìm kiếm những học sinh có thiên phú.

Đương nhiên, máy quay không thể nào theo dõi kiểm soát những hoạt động riêng tư của học sinh.

Gặp tất cả những cuộc trò chuyện riêng tư, flycam đều sẽ tự động tắt.

Chỉ khi nào cảm nhận được có học sinh xứng đáng được chiêu mộ vào Đại học Norton, máy quay mới mở lên, ghi lại cảnh quay có liên quan rồi gửi về trụ sở chính của trường.

Chiếc USB này được kết nối với một flycam.

Ông lão không biết rốt cuộc loại flycam này do ai phát minh ra, mà ông ta cũng không rảnh để quan tâm.

Chuyện ông ta phải làm bây giờ chính là lấy được thư mời, lập tức đến nước Hoa, thu nhận em học sinh kia vào Đại học Norton trước.

“Giáo sư, chuyện này không có khả năng đầu.” Nữ trợ lý ôm tài liệu đi ngang qua, nghe thấy câu này thì không khỏi lắc đầu: “Kể cả ông trùm của Liên minh hacker ẩn danh cũng không thể nào xóa được video ghi hình của chúng ta, bọn họ không phát hiện ra flycam đâu.”

“Nhưng nó thật sự mất rồi!” Ông lão sốt ruột đến độ xoay mòng mòng:

“Vừa nãy tôi còn xem một lượt cơ mà, sao mới đây lại mất được?”

Nữ trợ lý lại lắc đầu: “Có lẽ ngài nên nghỉ ngơi một chút đấy ạ.”

Không phải chứ, chẳng lẽ mắt ông ta có vấn đề thật?

***

Nhà họ Chung.

Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng ông cụ Chung vẫn đến công ty.



Trong nhà chỉ còn lại Chung phu nhân và Chung Tri Vãn.

Cả người Chung Tri Vãn cứng ngắc, đứng trước ghế sô pha, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Cô ta cúi gằm, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Chung phu nhân.

“Chung Tri Vãn, lần này con thi cử kiểu gì thế hả?” Chung phu nhân nhìn tờ giấy bảng xếp hạng, cực kỳ giận dữ.

Bà ta bật cười: “Hạng 1001? Con đang đùa mẹ đấy à?” “Mẹ, không phải đâu.” Sắc mặt Chung Tri Vãn tái mét, cô ta lí nhí đáp: “Lần này hệ thống máy tính của trường bị lỗi, không tiến hành quy đổi, xếp hạng thành tích của lớp bọn con đều đứng gần chót.”

Cô ta hơi dừng lại rồi mới phân bua tiếp: “Mẹ, mẹ xem này, con đứng đầu lớp luôn mà, làm gì có chuyện cả lớp con đều tệ như vậy được.”

“Là vậy à?” Chung phu nhân khẽ nhíu mày, nhìn bảng xếp hạng cả lớp, phát hiện đúng là như vậy: “Nếu như quy đổi thì con được 730 điểm, đứng hạng nhất đúng không?” Chung Tri Vãn cắn môi không đáp, coi như ngầm thừa nhận.





“Cũng đúng.” Lúc này, nét mặt Chung phu nhân mới giãn ra: “Con đừng trách mẹ nghiêm khắc với con như thế, mẹ cũng vì tốt cho con thôi.” Nói đoạn, bà ta khẽ thở dài: “Vãn Vãn, trong số những thiên kim tiểu thư đồng trang lứa với con, có con và Tiểu Huyên là xuất sắc nhất, con có thể áp đảo nó trong chuyện học hành, mẹ cảm thấy rất vui.”

Chung Tri Vãn càng không dám nói gì nữa.

Cô ta sợ để Chung phu nhân biết người xếp hạng nhất toàn khối lần này là đứa con gái nuôi Doanh Tử Khâm của nhà họ Doanh.

Cũng may lần này họp phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm không nhắc đến chuyện đứng đầu khối.

Với tính cách của Chung phu nhân, bà ta chẳng buồn xem thành tích của những người khác.

“Thế nên con nhất định phải thật cố gắng, không được để tụt lại.” Giọng điệu Chung phu nhân nghiêm khắc hơn vài phần: “Ba ngày nữa bên nhà họ Mục ở Để đô sẽ đưa người tới.

Vãn Vãn, con phải thận trọng lời ăn tiếng nói, nhất định không được để lại ấn tượng xấu cho người nhà họ Mục, hiểu chưa?”

Nhớ lại hình thức xử phạt mà hôm qua trường đã quyết định đối với mình, trái tim Chung Tri Vãn thắt lại, giọng cô ta càng nhỏ hơn: “Mẹ, con hiểu ạ.”

“Thứ sáu tuần sau còn có một bữa tiệc.” Chung phu nhân nghĩ một chút rồi lại dặn: “Chuyện này con không cần để ý, cứ tập trung học hành là được rồi.”

***

Hán Các.

Sau khi bày biện xong bát đĩa và các món ăn, nhân viên phục vụ liền lui ra.

Lại tới đây thêm một lần nữa, Doanh Tử Khâm liếc mắt, chú ý tới lư hương bên cạnh.

Đương nhiên cô có thể ngửi ra hương đất trong là khác với lần đầu tiên cô đến.

Không chỉ có tác dụng an thần mà còn có thể giải tỏa cảm giác bức bối ngột ngạt.

Doanh Tử Khâm khẽ nhướng mày.

Quả nhiên là cố ý chuẩn bị.

Cô nhìn sang người đàn ông ngồi đối diện mình như có điều suy nghĩ.

“Ừm, Yểu Yểu, lần trước đã hứa với em nếu em thi được điểm tuyệt đối, anh sẽ tặng cho em một công ty giải trí.”

Phó Quân Thâm đẩy điện thoại di động đến trước mặt cô: “Bây giờ đến lúc thực hiện lời hứa rồi.”

Chân mày Doanh Tử Khâm hơi cau lại, có vẻ bất ngờ.

“Yểu Yểu, vẻ mặt này của em…” Phó Quân Thâm nhướng cặp mắt đào hoa: “Em nghĩ anh đang lừa trẻ con đúng không.”

Doanh Tử Khâm nâng tay chống cằm, gật đầu không chút nể nang gì:



“Ừ.”

“Cô bạn nhỏ, em thế này là vô lương tâm đấy nhé.” Ánh mắt Phó Quân Thâm trở nên sâu thẳm: “Anh lừa em bao giờ chưa?”

Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, làm như đang cố nhớ lại.

Ba giây sau, cô thong thả lặp lại một câu anh đã nói lúc họ gặp nhau lần đầu tiên: “Em xem, tôi không quyền không thế, nhỡ đâu anh ta bắt cả hai chúng ta lại thì làm sao đây?”

Phó Quân Thâm: “…”

Hình như anh từng nói câu này.

“Được.” Phó Quân Thâm dựa lưng vào ghế sô pha, hơi trầm mặc rồi khẽ cười: “Nhớ sơ hở của anh thì rõ lắm, món quà này có thể xí xóa lỗi lầm đó được không?”



Doanh Tử Khâm cầm lấy di động.

Trang web trên màn hình là Tianyancha.

Đây là một công ty bảo mật thương mại có thể truy vấn thông tin doanh nghiệp,

Trên đầu trang web là bốn chữ.

Truyền thông Sơ Quang.

Nét mặt Doanh Tử Khâm thoáng khựng lại.

Cô biết công ty này.

Cô đang xem một bộ phim chiếu mạng, nữ phụ độc ác trong phim chính là nghệ sĩ của Truyền thông Sơ Quang.

Bởi vì nữ diễn viên đó trông rất xinh nên cô chú ý nhiều hơn, cũng đã tiện tay tìm hiểu về công ty này.

Truyền thông Sơ Quang là công ty giải trí hàng đầu nước Hoa.

Công ty này đã nâng đỡ được không ít Ảnh đế Ảnh hậu, có cả siêu sao quốc tế.

Có thể nói đây là thành địa giới giải trí, sinh viên Học viện Điện ảnh Để đồ không ai là không muốn gia nhập Truyền thông Sơ Quang.

Truyền thông Sơ Quang không đào tạo ngôi sao, chỉ bồi dưỡng diễn viên.

Chỉ cần là người được Truyền thông Sơ Quang coi trọng thì chắc chắn con đường tương lai sẽ vô cùng xán lạn.

Doanh thu của Truyền thông Sơ Quang trong vòng một năm cũng một con số khủng khiếp.

Vung tay một cái là đủ dọa c.h.ế.t người khác.

Doanh Tử Khâm dời mắt xuống bên dưới, cuối cùng dừng lại ở hàng chữ “người đại diện theo pháp luật”.

Cái tên trên đó là tên cô.

Bên dưới còn có vốn đăng ký, một con số rất dài.

“Anh nghĩ kỹ rồi, công ty này khá ổn.” Phó Quân Thâm rót một chén trà, vẻ mặt biếng nhác: “Có rất nhiều nữ ngôi sao, anh không chú ý tới nhưng chắc Yểu Yểu sẽ thích.”

“Không thích thì có thể tuyển thêm.”

“Để em luyện cho anh liều thuốc nhé.” Doanh Tử Khâm hơi dừng lại:

“Lần này không bổ thận nữa, nhất định phải kéo dài tuổi thọ.”

“Ừ, được.” Phó Quân Thâm nhướng mày, dài giọng đáp: “Mà có bổ thận thì cũng không phải không được.”

Anh không dùng tới thì có thể tặng cho Nhiếp Diệc một ít.

***

Thứ hai.

Sau khi cho học sinh lớp quốc tế tự ngồi làm đề, Hạ Tuần tới phòng làm việc của hiệu trưởng.

Hiệu trưởng đã chờ sẵn từ lâu.

Thấy anh ta tới, ông khẽ đẩy gọng kính, nói: “Thầy Hạ, mời ngồi.”

Sau buổi vấn đáp mấy hôm trước, Hạ Tuần liền phát hiện ánh mắt các học sinh trong trường nhìn anh ta đã khác hẳn.

Không có vẻ tôn trọng và kính mến trước kia mà thay vào đó là sự khinh thường.

Trước giờ Hạ Tuần chưa từng phải đón nhận những ánh mắt như thế.

Mấy ngày nay, anh ta luôn lo lắng bên Đại học Norton sẽ lại gọi điện thoại tới nên cứ thấp thỏm bất an mãi.

Cổ họng Hạ Tuần hơi nghèn nghẹn, mãi mới lên tiếng hỏi: “Hiệu trưởng có chuyện gì ạ?”

“Thầy Hạ, lúc đó nói rồi, không có chứng cứ mà còn cố ý tố cáo học sinh gian lận là phải bị xử phạt.” Hiệu trưởng lấy ra một tập tài liệu, sắc mặt và giọng điệu vẫn coi như ôn hòa: “Đây là kết luận xử phạt của trường dành cho thầy sau khi đã thảo luận bàn bạc.”

Hạ Tuần khẽ mím môi, cố gắng đè nén cảm giác bất an trong lòng.

Anh ta đón lấy tập tài liệu kia rồi mở ra.