Cô Thiên Kim Thất Lạc

Chương 160


Bộ lễ phục mặc lúc biểu diễn vẫn còn trên người, kiểu tóc và hóa trang cũng không thay đổi.

Nhưng ngũ quan của cô3 ta thì xoắn vặn vào nhau, chẳng hề ăn khớp gì với hình tượng lễ độ dịu dàng, không tranh với đời mà cô ta dựng lên.

Lượng truy cập Weibo vào buổi tối rất cao, có rất nhiều cư dân mạng vội vàng chạy tới hóng phốt.

Sau khi nh9ìn thấy chứng cứ rành rành, ai nấy đều kinh ngạc đến sững sờ.

“Cầm kéo cắt dây điện là sao vậy má? Đây là… ghe3n tị đến mức phát điên luôn rồi à???”

“Vãi chưởng, sợ quá, con mụ này mà nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp cái gì? Có n8ghệ sĩ dương cầm nào trông như này không?” “Học trò đàn hay hơn mình thì đã làm sao hả, lẽ nào không nên vì thế mà cảm thấy hãnh diện à?”

“Lầu trên ơi, đây là ông không biết đó thôi, người ta thực ra có phải học trò của cô ta quái đầu, nhưng cô ta đi khắp nơi huênh hoang là mình dạy, giờ mới vỡ lở ra.”

Rất nhanh đã có một cư dân mạng tổng kết lại sự việc.

“Chuyện là thế này, Doanh Lộ Vi đặt giá vé trên trời cho buổi hòa nhạc của mình, còn nói với fan hâm mộ là sẽ để cháu gái của mình tới biểu diễn.

Cô cháu gái này từng bị fan hâm mộ của cô ta bạo lực mạng mấy lần, ban đầu thì cũng chẳng sao, nhưng về sau người ta tổng thắng fan của cô ta đi bóc lịch luôn.

Đám fan của cô này đặc biệt ghét cô cháu gái, sau khi biết cô cháu gái sẽ tới, thì đi khắp nơi dè bỉu, bảo cô cháu gái đừng đi làm gì cho mất mặt.

Nhưng giờ xem ra, người có thể khiến cô Trác Lan Hàm phải thốt lên bốn chữ “sỉ nhục dương cầm”, thì ai mới là người mất mặt thật sự chắc không cần phải nói nhiều nữa ha.”

“Vẫn đang xem trực tiếp buổi hòa nhạc, thò mặt lên nói một câu, Doanh Lộ Vi không đàn ra được “Mặt trời và Mặt trăng” nhưng ngược lại “học trò” của cô ta lại làm được.

Quan trọng nhất là, người ta không chỉ biết đàn “Mặt trời và Mặt trăng”, mà còn tiện tay đàn luôn hai bản nhạc khác của Vera Holtz, tôi cần thời gian để bình tâm lại đã.”

Tuy cộng đồng mạng mau quên những dấu vết trên mạng thì không dễ xóa như thế.

Lại có cư dân mạng đăng bài tổng hợp ảnh chụp màn hình trên trang cá nhân của Doanh Lộ Vi.

Nhất là câu nói đó…

Lộ Vĩ sẽ chơi “Mặt trời và Mặt trăng”, thể cố định chơi “Thánh Chiến” hay là “Bài Ca Firenze” hay là chơi cả hai bản? “Cười c.h.ế.t mất, fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi ước gì được nấy luôn này? Chỉ muốn hỏi một câu thôi là bây giờ bọn họ vẫn ổn chứ?”

“Buồn cười nhất là chính chủ của bọn họ muốn đ.â.m người khác, nhưng cuối cùng đều đ.â.m hết vào fan nhà mình.”

“Loại này mà bọn họ vẫn còn hâm mộ được ấy hả?” Tranh luận trên Weibo càng lúc càng lớn, fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi còn là người trong cuộc, tất nhiên không thể không thấy.

Nhưng đón chờ bọn họ lại là một đòn đánh phủ đầu, khiến ai nấy đều ngơ ngác.

“@Bóc phốt online đỉnh nhất làng: Lại có người qua đường tốt bụng đóng góp đây, Bóc phốt sẽ chia sẻ cho mọi người cùng xem.”

Lần này đính kèm bên dưới là một đoạn ghi âm..

“Đừng nói nữa, tôi cũng đến phục bạn fan của mình, đứa nào đứa nấy không khác gì bọn thiểu năng trí tuệ, nếu không phải chúng nó nổi khùng nổi điên gây rối ở trang cá nhân của Doanh Tử Khâm thì tôi có đến nỗi phải rút lui khỏi mạng xã hội không?”

“Nhưng thôi cái này bù cái kia, bọn học sinh cấp 1, cấp 2 này mới dễ tẩy não, chạy lên bán tí hình tượng là chúng nó tin sái cổ, chậc, đúng là ngu xuẩn.”

Đây là giọng của Doanh Lộ Vi.

Bên dưới đoạn ghi âm còn đặc biệt đính kèm một ảnh giám định.

Bài đăng này mới thật sự dẫn tới làn sóng thoát fan hàng loạt.

Bên trong đại lễ đường thành phố Hộ.

Người quản lý của Doanh Lộ Vi cũng đang giương mắt nhìn hashtag #fan hâm mộ tập thể thoát fan quay lại bóc phốt khí thế ầm ầm leo thẳng lên vị trí đầu tiên bảng hot search.

Bên trong super topic mới là cả một chiến trường rời khỏi fandom khốc liệt.

Lần này có lẽ sẽ không còn ai ở lại nữa.

“Tối nay tôi phải cố nhịn lắm mới không khóc, thật sự rất khó chịu, bọn mình vì cô ta xông pha khắp nơi, còn cô ta chỉ xem những fan hâm mộ bọn mình là lũ ngốc!”

“Tất cả đều là giả, hình tượng là giả, trình độ đánh đàn là giả, đến cả sự quan tâm thường ngày cô ta dành cho chúng ta cũng là giá nốt!!” “Trong mắt cô ta chắc bọn mình chỉ như rau hẹ thôi nhỉ, thu hoạch hết lứa này đến lứa khác, bởi vì buổi tối tôi phải đi học nên không thể nghe buổi hòa nhạc, nhưng tôi vẫn mua mười tấm vé online, ha ha, đều cho chó ăn cả rồi.”

Doanh Lộ Vi vẫn chưa biết đến những chuyện xảy ra trên mạng.



Cô ta ngồi phịch xuống ghế đàn, thậm chí còn không đủ sức để đứng lên.

Cô ta nhìn thấy những nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng mà mình mời tới, ánh mắt ai nấy đều lạnh lùng pha lẫn sự ghê tởm.

Cô ta cũng nhìn thấy những fan hâm mộ trung thành của mình, khi rời đi còn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một lần.

Tay chân Doanh Lộ Vi như đóng băng, cô ta run rẩy ngẩng đầu, hừng hực nhìn về phía cô gái, đôi mắt đỏ hoe:

“Mày cố tình… mày cố tình!”

Chẳng trách, Doanh Tử Khâm lại đồng ý với cô ta, là bởi vì Doanh Tử Khâm đang cố tình đợi cô ta rơi vào cái bẫy này! Doanh Tử Khâm không thèm bố thí cho Doanh Lộ Vi một ánh nhìn, cô cầm lấy áo khoác Phó Quân Thâm đưa cho, bước xuống dưới.

Ngay sau đó, bốn nhân viên phục vụ lúc trước cũng khiêng chiếc đàn dương cầm dát vàng xuống khỏi sân khấu.





“Lộ Vi..” Người quản lý bước lên, giọng nói của anh ta rất mệt mỏi: “Lần này, đã hết cách thật rồi.”

Anh ta đưa điện thoại tới trước mặt Doanh Lộ Vi, cho cô ta xem tình hình trên Weibo lúc này.

“@Doanh Lộ Vi, đồ hạ đẳng, tôi sẽ kiện cô tội lừa đảo, cứ đợi đấy!”

“@Doanh Lộ Vi, xem như tôi mù mới từng thích loại đàn bà độc ác như cô.”

“@Doanh Lộ Vi, nghe nói cô bị bệnh m.á.u khó đông hả? Một tiểu thư nhà giàu mà lại đi lừa tiền học sinh, mong bệnh tật sớm ngày chiến thắng cô.”

Nhìn thấy bài bóc phốt kia, hai mắt Doanh Lộ Vi trợn lên trừng trừng, cô ta hét lên: “Đây là cái gì? Mau! Mau xóa đi cho tôi!”

Những lời cô ta chỉ nói riêng với quản lý sao lại bị ghi âm lại?!

“Lộ Vi, vô ích thôi.” Người quản lý bất lực lắc đầu: “Fan của cô đã rời bỏ hết rồi, còn muốn hợp sức lại kiện cô tội lừa đảo.”

Anh ta thở dài, chân cũng mềm nhũn.

Doanh Lộ Vi là đệ nhất tiểu thư của thành phố Hộ, mọi thể lực đều đang che chở cho cô ta, ai mà ngờ lại có ngày hôm nay?

Hơn nữa, tất cả những chuyện này còn đều xảy ra vào cùng một thời điểm.

Cũng thật là kỳ lạ.

Người quản lý lờ mờ có một dự cảm, tai họa thật sự vẫn còn chưa tới.

***

Bên ngoài lễ đường.

Các fan hâm mộ không còn mặt mũi nào ở lại, lủi thủi rời đi hết.

“Bố Doanh, đỉnh cao.” Tu Vũ bất ngón tay cái với cô: “Tớ còn tưởng cậu chỉ định đánh bừa một bài, ai ngờ cậu làm một hơi ba bài luôn.”

Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Thỏa mãn bọn họ.”

Đúng là cô chỉ đánh bừa thôi.

Bụt gần nhà không thiêng, thầy bói không tự bói được cho chính mình.

Nếu cô sớm biết có ngày này, thì ngay từ đầu đã không viết chúng ra rồi.



“Cô bé.” Trác Lan Hàm từ bên cạnh bước tới, nở nụ cười hòa nhã: “Có thời gian để nói dăm ba câu không?” Doanh Tử Khâm gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì chợt nghe thấy một tiếng hét giận dữ.

“Mụ già họ Trác này!” Thịnh Thanh Đường vội vàng chạy tới: “Đừng có tranh người với tôi, Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa bọn tôi đã đặt gạch trước rồi, bà không được động vào.” “Tôi còn tưởng là ai cơ, thì ra là lão già mắc dịch nhà ông.” Trác Lan Hàm quét mắt nhìn Thịnh Thanh Đường một cái, khẽ mỉm cười: “Ông đừng quên, lúc trước chính miệng ông nói với tôi, bảo tôi nhớ phải tới đây một chuyến.”

Thịnh Thanh Đường sắp tức c.h.ế.t rồi.

Ý của ông chỉ là tìm người tới chống lưng cho tiểu thần y thôi, ai mà ngờ sự tình lại thành ra thế này?

Ông và Trác Lan Hàm quen biết đã nhiều năm, biết rõ bà trước nay tính tình ôn hòa, nhưng một khi đã quyết thì không ai lay chuyển nổi.

“Không đúng, không đúng!” Berg cuống lên:

“Sao lại thành người của Hiệp hội Thư pháp các ông rồi? Rõ ràng là người của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia chúng tôi.”



“Biển biển biển, liên quan quái gì đến người nước ngoài như cậu.” Lại mọc thêm một đứa nữa, Thịnh Thanh Đường càng bực bội hơn: “Bộ châu Âu các cậu hết người rồi chắc? Phải đi giành người nước Hoa bọn tôi.”

“Thế thì đã sao nào? Âm nhạc thì không có biên giới.”

Bart đứng nghe mà mắt mũi trợn tròn.

Ôi Chúa ơi.

Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu vì sao Berg lại kéo anh ta tới đây, có khi là đến giành người thật chăng?

“Các thầy cô đừng vội.” Phó Quân Thâm giơ tay lên: “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai còn một buổi tiệc chúc mừng, nếu các thầy cô không chê thì có thể tới, đến lúc đó chúng ta hãy bàn tiếp.”

Thịnh Thanh Đường vốn còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy Doanh Tử Khâm đã buồn ngủ lắm rồi, nên ông cũng không nói gì nữa.

“Lão già mắc dịch, ông cứ đợi đấy.” Berg bỏ lại một câu: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho các đồng nghiệp của tôi.” Phó Quân Thâm đỡ đầu của cô bé dậy khỏi vai anh: “Yểu Yểu, đi thôi, về nhà rồi ngủ.”

Mắt phượng của Doanh Tử Khâm mơ màng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng: “Ừm, anh có thể.”

Ánh mắt Phó Quân Thầm hơi chững lại, nhưng đến khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh đã bình thản như thường: “Ở đây đông quá.”

Doanh Tử Khâm day day trản.

Không được, lại phải tự đi nữa rồi.

“Đi đi đi.” Ông cụ Chung chỉ thấy hào hứng phấn khởi, nhìn con lợn cũng thấy thuận mắt hơn: “Ngày mai tôi mời khách.”

“Tử Khâm!” Chung Mạn Hoa lúc này mới hồi thần, bà ta hơi hoảng hốt: “Tử Khâm, đợi mẹ với.”

Nhưng dưới sự che chở của một đám người, chẳng mấy chốc cô bé đã biến mất ở chỗ rẽ.

Đến cả bóng lưng cũng không để lại cho bà ta.

Sự hối hận trong lòng Chung Mạn Hoa càng thêm mãnh liệt, nỗi đau như cào xé tim gan.

Bà ta mím môi, gọi điện cho tài xế, quay về nhà họ Doanh.

***

Ngày hôm sau,

Sáng sớm tinh mơ, Chung Mạn Hoa tỉnh dậy trong căn biệt thự chỉ có một chủ nhân duy nhất là bà ta, đầu óc vẫn còn mơ màng.

Chuyện ngày hôm qua đã cho bà ta một đả kích cực lớn,

Bất kể là Berg hay Thịnh Thanh Đường, đều là đại sư trong giới, nếu không phải bản thân họ muốn, thì không ai có thể mời họ tới được.

Nhưng giờ đây, họ lại vì Doanh Tử Khâm mà suýt nữa động tay động chân.

Chung Mạn Hoa hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại được, cho tới khi quản gia cầm một phong thư tới gõ cửa.

“Phu nhân, có người gửi một bức thư tới, nói là có…” Ông ta ngập ngừng giây lát rồi mới nói tiếp: “Liên quan tới Nhị tiểu thư.” Chung Mạn Hoa xốc lại tinh thần: “Mang qua đây.”

Quản gia hơi khựng lại rồi mới đưa qua.

Ông ta còn tưởng, nếu bà chủ nghe thấy tên của Nhị tiểu thư thì thậm chí còn không thèm đếm xỉa tới.

Sao lần này lại… Nhưng chuyện của bà chủ, một quản gia như ông ta cũng không tiện quản nhiều, chỉ đành đứng sang một bên.

Chung Mạn Hoa vội vàng xé mở bức thư.

Bà ta cho rằng, đây chắc chắn là do một người nào đó trong đám Thịnh Thanh Đường gửi tới.

Vì dù thế nào thì nhà họ Doanh cũng mới là nhà của Doanh Tử Khâm.

Chung Mạn Hoa rút bức thư ra khỏi phong bì, ngay lập tức nhìn thấy một dòng chữ.

“Liên quan tới chuyện năm đó tiểu thư Doanh Lộ Vi lén trộm tiểu thư Doanh Tử Khâm ra ngoài…”