Cô Thiên Kim Thất Lạc

Chương 163


Cái tên Doanh Lộ Vi đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Phó Quân Thâm đang nghiêng người tựa vào quầy lễ tân, nghe vậy thì nghiêng3 đầu nhìn một cái.

Ánh sáng nhàn nhạt trong đôi mắt hoa đào, mơ màng thâm thúy khiến người ta phải rung động.

Anh dời mắt, cúi 1đầu lướt màn hình điện thoại.

Trên màn hình là tin nhắn mới được gửi đến.

“Thiếu gia, nhà họ Giang đã tuyên bố từ hôn rồi.”

Chuyện mà Tu Vũ muốn nói cũng là chuyện này.

Cô ấy chậc một tiếng: “Tôi còn tường Giang Mạc Viễn trọng tình trọng nghĩa lắm cơ, cuối cùng 3các cụ nói cẩm có sai, vợ chồng như chim liền cành, cây liền.

cành, gặp chuyện mỗi con bay một ngả.”

“Xi.” Giang Nhiên cười một tiếng: 8“Các cậu bị vẻ ngoài của anh ta lừa rồi.

Anh ta là con trai của mụ già kia, chắc chắn là kẻ bạc tình bạc nghĩa.”

Đừng nói là cậu đàn em, đây là lần đầu tiên Tu Vũ nghe thấy Giang Nhiên nhắc đến chuyện của nhà họ Giang:

“Cậu đang nói đến người ông ngoại cậu cưới về không bao lâu sau khi bà ngoại cậu qua đời hả?” Ông cụ Giang có ba người vợ, chuyện này trong giới nhà giàu là chuyện bình thường.

Người vợ đầu tiên hồng nhan bạc phận, mới gả đến nhà họ Giang chưa được mấy ngày đã đổ bệnh mà qua đời, không để lại người con nào.

Người vợ thứ hai là mẹ của Giang Họa Bình, nhưng lúc Giang Họa Bình mới mười mấy tuổi, bà cũng qua đời.

Lúc ông cụ Giang cưới người vợ thứ ba thì đã hơn 40 tuổi, mà người vợ thứ ba này của ông cụ còn chưa đến 20.

Người vợ thứ ba cũng chính là bà Giang hiện giờ, mẹ của Giang Mạc Viễn.

“Mụ hồ ly tinh.” Giọng của Giang Nhiên ép xuống sự khô khốc: “Nếu không bà ngoại tôi cũng không chết.”

Tu Vũ nhạy bén hiểu ra điều gì đó liền không hỏi tiếp.

Thao túng Giang Nhiên và Giang Họa Bình không phải là chuyện mà nhà họ Giang của hiện giờ có thể làm.

Với thể lực của họ ở Đế đô, họ có thể tùy tiện nghiên c.h.ế.t vài nhà họ Giang.

Vốn tưởng tiệc chúc mừng hôm nay sẽ rất hòa bình, không ngờ chỉ vì chỗ ngồi bên cạnh Doanh Tử Khâm mà hai bên lại xảy ra tranh chấp.

“Biến đi, biển đi cái tên tóc vàng này.” Thịnh Thanh Đường cản Berg lại, cố gắng chen lên trên: “Các người đều có mùi hôi cơ thể, có xịt Cologne cũng vô ích, đừng làm người ta ngạt thở nữa.” “Ông già này nói vớ vẩn!” Berg tức không chịu được: “Bộ xương cốt giá cả của ông không nhai nổi thịt, giành với tôi làm gì?” đồ xin lỗi nhé.” Thịnh Thanh Đường cười nói: “Tôi mới đi trồng răng giả xong.”

Doanh Tử Khâm: “…”

Học sinh lớp A19: “…”

Họ đang chơi trò tranh ghế à? Ông cụ Chung nguýt dài một hơi, vui vẻ.

May mà ông không cần tranh, cháu ngoại ông đã để cho ông một chỗ rồi.

Cuối cùng Thịnh Thanh Đường với Berg mái tranh nhau, cái ghế bị bỏ trống.

“Hửm?” Phó Quân Thâm dặn dò phục vụ xong, thấy bên cạnh cô gái còn trống một chỗ: “Yêu Yểu còn giữ chỗ cho anh ư? Anh cảm động lắm.” “Không đâu.” Doanh Tử Khâm chống tay lên cằm, vẻ mặt lười biếng: “Anh không thấy ghế của anh đã bị cướp rồi à?” Phó Quân Thâm từ từ cúi đầu, nhìn thấy chiếc ghế bị Thịnh Thanh Đường xách lên:

“…”

Được.

Anh không nên mong chờ cô bạn nhỏ không nói ra những lời vô tình.

“Ông già, đều tại ông!” Berg tức điên người:

“Nếu không phải tại ông thì tôi có thể qua đó ngồi rồi.” “Mặc kệ, tôi không được ngồi thì cậu cũng đừng hòng.”

Thịnh Thanh Đường đặt ghế xuống, ngồi cạnh Berg: “Tôi phải trông chừng cậu.” “Tôi thấy chi bằng hai người đừng cãi nhau nữa.” Trác Lan Hàm cũng rất bất lực: “Dù sao cô bé đều biết, chỉ bằng vào cá đi.”

Thịnh Thanh Đường trừng mắt: “Thế sao được?”



“Được, được, được!” Berg lại vui mừng: “Lần này tôi mang đến chứng chỉ tư cách giáo sư danh dự của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia chúng tôi, chỉ cần đại sư Doanh ký tên là được.”

Anh ta ở địa bàn nhà người ta, cũng không tranh nổi.

Thịnh Thanh Đường chỉ hận mình không mạng dưa hấu đến để đập Berg.

***

Người trong Hán Các vui vẻ chúc mừng Doanh Tử Khâm, Chung Mạn Hoa thì ngồi ở nhà chính của nhà họ Doanh cả một ngày, vẻ mặt hoảng hốt.

Củ shock lần này khiến tâm lý của bà ta lại trở nên không tốt, giống như 16 năm về trước, trước mắt bà ta đã xuất hiện ảo giác.

May mà bà ta có thuốc dự phòng, sau khi uống mấy viên mới miễn cưỡng bình phục lại.





Chung Mạn Hoa cố gắng nhẫn nhịn phẫn nộ trong lòng: “Còn chưa về?”

“Phu nhân, tiểu thư Lộ Vi đang trên đường về rồi.” Hôm nay quản gia vẫn luôn nơm nớp lo sợ: “Hai hôm nay cô ấy cũng không dễ chịu.” Chung Mạn Hoa chỉ muốn cười lạnh.

Không dễ chịu?

Đó chẳng phải do cô ta tự chuốc lấy sao?

“Gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.” Chung Mạn Hoa cười lạnh: “Tôi muốn gặp cô ta trước 6 giờ.”

Quản gia vội vàng đáp lời: “Vâng.”

5 giờ 56 phút, Doanh Lộ Vi về đến nhà.

Lần này cô ta không có tâm trạng để khách sáo với Chung Mạn Hoa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: “Chị dâu, chị tìm em có chuyện gì vậy? Em còn có việc, không có thời gian đầu.”

Doanh Lộ Vi mới nói xong thì….

“Choang!”

Một bình hoa bay về phía Doanh Lộ Vi, rơi xuống nền đất chỉ cách chân cô ta một tấc.

Bình hoa vỡ tan, mảnh vỡ b.ắ.n tung tóe, cửa cả vào cổ cô ta.

Doanh Lộ Vi giật mình, phần nhiều là tức giận: “Chị dâu, nếu chị phát điên thì để em gọi bác sĩ đến.

Chị gọi em về là để nổi cáu với em hả?” Từ nhỏ cô ta được tất cả trưởng bối trong bốn gia tộc lớn cưng chiều, ai dám bắt nạt cô ta thế này?

“Doanh Lộ Vi, tôi hận không thể g.i.ế.c cô ngay lập tức!” Giọng nói của Chung Mạn Hoa tràn ngập đau khổ, mắt cũng đỏ au: “Tôi và anh cả cô đối xử với cô không tệ, sao cô có thể làm ra chuyện như vậy? Cô có xứng với lòng tốt của chúng tôi không?”

Tim Doanh Lộ Vi giật thót, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Thế là cô ta cười khẽ: “Chị dâu, chị nói gì vậy?

Em có lỗi với chị và anh cả khi nào?”

“Cô tự nhìn đi!” Chung Mạn Hoa đứng dậy, ném bức thư vào mặt Doanh Lộ Vi.

“Mười sáu năm trước, tại sao cô trộm con gái tôi và vứt nó đi?” Oanh! Câu nói này như tiếng sét giáng xuống.

Trong phút chốc, đầu óc của Doanh Lộ Vi trắng xóa.

Cô ta mở to mắt nhìn những tờ giấy bay lả tả từ trên đầu mình xuống, m.á.u trong người đồng lại.



Không thể nào, Sao Chung Mạn Hoa có thể biết được chuyện này?

Quản gia đứng bên cạnh cũng chấn động: “Tiểu thư Lộ Vi?”

“Mười sáu năm trước cô mới tám tuổi.

Tám tuổi đấy!” Chung Mạn Hoa gào khóc: “Lúc ấy con bé mới bao tuổi?

Còn chưa đến một tuổi thôi! Sao cô có thể độc ác đến mức vứt người thân ruột thịt của mình đi?” “Không… không!”

Doanh Lộ Vi run cầm cập, nói không nên lời: “Không liên quan đến em, không phải em làm, là nó tự bò đi!”

“Đúng, không sai, là con bé tự bò ra ngoài, liên quan gì đến em chứ?” Chung Mạn Hoa tức đến run người: “Chứng cứ xác thực thế này mà cô còn ngụy biện?”



Doanh Lộ Vi nhìn chằm chằm vào ba cái tên được viết trên một tờ giấy, tinh thần lại sụp đổ một lần nữa: “Không phải em làm, em đã nói là không phải em làm rồi mà!”

Cô ta đột nhiên hét lên rồi đẩy cửa, chạy ra ngoài.

Quản gia đột nhiên quay người: “Phu nhân?” Chung Mạn Hoa chỉ phất phất tay, trông có vẻ như rất mệt: “Đợi Chẩn Đình trở về.”.

Quản gia do dự giây lát: “Nhưng nếu để lão phu nhân biết được chuyện này, vậy thì..” Tiếng chuông điện thoại ngắt lời ông ta.

Là máy bàn.

Chung Mạn Hoa không có ý định nghe máy, quản gia bước lên nhận điện thoại: “A lô? Cái gì?” Sắc mặt ông ta thay đổi, quay đầu: “Phu nhân, là người gửi thư.”

Lúc này Chung Mạn Hoa mới phản ứng lại, đứng phắt dậy: “A lô? Rốt cuộc các người muốn gì?”

“Không muốn gì cả.” Giọng nói ở đầu dây bên kia không phân biệt được nam hay nữ “Chỉ là có lòng tốt giúp các người điều tra chuyện năm ấy mà thôi.”

Một câu này lại khiến mặt Chung Mạn Hoa đỏ bừng.

Nếu nói thực sự không điều tra nổi là chuyện không thể, nhưng nhà họ Doanh chỉ điều tra hai năm là dừng lại.

Vì lúc đó nhà họ Doanh đã có đại tiểu thư mới rồi.

“Thực sự chỉ như vậy thôi ư?” Chung Mạn Hoa không tin: “Các người không muốn nhận được lợi ích gì từ nhà họ Doanh?”

“Xi.” Dường như nghe thấy điều gì đó nực cười, giọng nói ở đầu dây bên kia cười nói: “Cho chúng tôi lợi ích? Nhà họ Doanh các người không xứng.

Ngược lại tôi rất tò mò.”

“Nhà họ Doanh định giải quyết chuyện này thế nào? Không trả lại công bằng cho tiểu thư Tử Khâm sao?”

“Các người nói bậy cái gì vậy? Đúng thế, nhà họ Doanh lạc mất Đại tiểu thư nhưng rất nhanh sau đó đã tìm lại được.

Chúng tôi chỉ không biết kẻ nào đã làm con mình bị lạc mà thôi.” Chung Mạn Hoa cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy của mình.

“Tử Khâm là con nuôi của tôi, không liên quan đến chuyện 16 năm trước.

Cậu đừng có nói bậy.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc mới cười.

Lần này ngữ khí của người đó lạnh hơn rất nhiều: “Rất tốt, đây là lựa chọn của Doanh phu nhân.”

“Mong bà đừng hối hận.”

***

Trong lúc đó.

Doanh Lộ Vi về nhà của mình thì đọc được bài đăng Weibo từ hôn của Tập đoàn Giang thị.

Trong phút chốc, tất cả cảm xúc khủng hoảng, sợ hãi, nhục nhã theo m.á.u xộc thẳng lên đầu Doanh Lộ Vi.

Nhưng vẻ mặt của cô ta lại bình tĩnh đến lạ thường.

Cô ta cầm điện thoại lên, gọi cho một số máy: “A lô, là tôi, tôi không muốn tay của nó.

Tôi muốn mạng của nó.”

***

Tám giờ.

Tại một nhóm người bước ra từ Hán Các.

Berg cầm chứng chỉ có ký tên Doanh Tử Khâm, cảm thấy mỹ mãn.

“Tiểu thần y, sao cô lại đồng ý với cậu ta?” Thịnh Thanh Đường lòng đau như cắt: “Tôi nói với cô này, Học viện Hoàng gia chẳng có kẻ nào lương thiện đâu.” “Không sao.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Dù sao thì tôi cũng không cần làm gì.” Ký mỗi tên mà thôi.

Thịnh Thanh Đường thở dài, đang định nói gì đó thì một chiếc xe tải cớ lớn lao thẳng về phía cô gái với tốc độ cực mạnh.