Cô Thiên Kim Thất Lạc

Chương 228


Suy cho cùng, cho dù là trước thế kỷ 21 thì trong những thế gia cổ võ hưng thịnh mạnh mẽ kia, không phải thành

viên nào trong gia tộc cũng có thể tu 3luyện thành công ra nội kình.

Mà từ sau khi thế gia cổ võ lui hết về giới cổ võ,

những thành viên gia tộc không thể tu luyện ra nội kình đều bị trục1 xuất khỏi giới cổ võ.

Không chỉ Đế đô mà thành phố Hộ cùng một vài thành phố lớn khác đều có một vài võ quán.

Những võ quán này

đa phần do9 những người bị trục xuất khỏi giới cổ võ mở ra.

Còn một phần nhỏ là đến chùa Thiếu Lâm xuất gia.

Mà người học cổ y nhất định đã tu luyện cổ3 võ.

Bởi vì chỉ khi trong cơ thể có đủ nội kình, bọn họ mới có thể thực hiện nhiều phương pháp châm cứu cổ xưa hơn.

Có điều người trong giới8 cổ y cũng chỉ có nền tảng tu luyện cổ võ cơ bản nhất, không thể đánh đồng với người

luyện cổ võ chân chính.

Ngược lại, vì luyện chế dược liệu hiếm có, còn phải thử thuốc nên rất có thể cơ thể bọn họ

còn không tráng kiện như người bình thường, những người mất khi còn rất trẻ không phải con số nhỏ.

Trừ phi thật sự có người tu luyện cả cổ võ và cổ y cùng lúc.

Đáng tiếc là người như vậy hoàn toàn không tồn tại.

Đã bao nhiêu năm, giới cổ võ và giới cổ y chẳng có được mấy người.

Nếu muốn tu luyện đồng thời cả cổ võ và cổ y,

dùng từ “thiên tài” cũng không đủ để hình dung.

Thế nên, để bảo vệ thành viên gia tộc, các đời thể gia cố y đều sẽ liên hôn với thế gia cổ võ.

Bất kể là giới cổ y nước

Hoa hay giới luyện kim châu u, trên thế giới sẽ không có bất kỳ thế lực lớn nào dám đắc tội.

Ai cũng sẽ có lúc ốm đau, mà chỉ có thần y mới có thể kéo mình về từ lằn ranh sống chết.

Nhà họ Mộng là thể gia cổ y duy nhất còn hoạt động sôi nổi ở Đế đô.

Nhưng cũng chỉ có Mục Hạc Khanh, ông cụ Nhiếp và Nhiếp Diệc biết nhà họ Mộng dùng cổ y chứ không phải

đông y.

Tuy Mục Thẩm Châu là người nhà họ Mục nhưng cậu ta hoàn toàn không có tư cách tiếp xúc với lớp cốt cán của Đế

đô nên đương nhiên cũng không biết.

Một người phụ nữ làm chủ gia đình như Mục phu nhân thì càng không cần phải nói.

Doanh Tử Khâm gập máy tính xuống, bắt đầu có chút hứng thú: “Lịch sử gia tộc họ Mộng dài cỡ nào?”

Tuy đã qua rất lâu nhưng cô vẫn mang máng nhớ được tên mấy đồ đệ của mình.

Cô có một đồ đệ họ Phục.

Nhưng cũng có khả năng sau đó đồ đệ của cô đã đổi họ.

Lúc ấy cô đã bói cho đồ đệ này, tên của nó không tốt lắm, sẽ ảnh hưởng đến số mệnh.

“So với nhà họ Mục thì không ngắn.” Phó Quân Thầm gật đầu: “Không tới hai trăm năm.”

Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu.

Vậy xem ra không phải đồ đệ của cô.

Cô chẳng quan tâm nữa.

“Trước kia người nhà họ Mộng vẫn luôn theo dõi bệnh tình của Mục lão.” Phó Quân Thâm hờ hững nói: “Có điều

mãi không chữa khỏi, lúc nào cũng có di chứng.”

Sau khi Yểu Yểu chữa khỏi cho Mục lão, bên nhà họ Mục còn có ý định mời em vào nhà họ.”

“Không đi.” Doanh Tử Khâm không buồn ngẩng đầu: “Dưỡng lão.”

Phó Quân Thâm bỗng bật cười, anh đứng dậy, bước tới xoa xoa mái tóc dài mềm mượt của cô một cách tự nhiên.

Anh cất giọng bông đùa: “Cô bạn nhỏ, em mới bao nhiêu tuổi? Đừng cướp lời anh.”

Ánh sáng trong con ngươi màu hổ phách của anh khẽ d.a.o động, như một vì sao xa lập lòe lấp lánh, thoắt ẩn thoắt

hiện.

Lúc nhìn cô, ánh mắt anh luôn vô thức trở nên dịu dàng.

Không còn sự ác liệt giấu sâu nơi đáy mắt mà chỉ còn nét dịu dàng đến khắc cốt ghi tâm.

Mùi trầm hương phỉ thúy thoang thoảng trên người anh vấn vít sau tại cô.

Ngón tay đặt trên bàn phím của Doanh

Tử Khâm hơi khựng lại.

“Không đi cũng tốt.” Ánh mắt anh có thêm mấy phần mệt mỏi: “Anh với bên nhà họ Mộng có chút mâu thuẫn.



Nếu

em đi, khéo lại thành ra khó xử.”

Doanh Tử Khâm hơi bất ngờ: “Mâu thuẫn gì?”

Phó Quân Thâm trở lại số pha, khẽ nheo mắt: “Vì vài chuyện nên đã đánh một thành viên dòng chính nhà bọn họ

tàn phế, bị đuổi g.i.ế.c một thời gian.”

Anh nói bằng giọng uể oải, mang theo một kiểu hấp dẫn khác.

Giọng điệu thản nhiên như đang kể vừa uống một ly

trà.

Doanh Tử Khâm cầm điện thoại lên, nói: “Còn một tiếng nữa, làm ván game không?”

Phó Quân Thâm không từ chối.





Hai người đăng nhập vào game, tạo thành một đội.

Trong lúc điều khiển nhân vật trong game, cô ngẩng đầu, khẽ cau mày nhìn Phó Quân Thâm một cái.

Ngón tay thon dài của anh di chuyển trên màn hình, rất hời hợt nhẹ nhàng nhưng lần nào tung ra các kỹ năng của

nhân vật trong game cũng rất chính xác.

Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, càng làm tôn lên gương mặt điên đảo chúng

sinh, yêu nghiệt quyến rũ của anh.

E rằng bây giờ cục trưởng IBI và các thám trưởng, thám viên vẫn chưa biết ông sếp to nhất của bọn họ cũng nằm

trong danh sách truy nã của IBI.

***

Buổi vũ hội này mời tất cả những nhân vật nổi tiếng của thành phố Hộ, đương nhiên người nhà họ Phó cũng có

mặt.

Sau khi khiêu vũ xong, Tô Nguyễn và Phó Dực Hàm sang một bên nghỉ ngơi.

Đương nhiên cô ta đã nhìn thấy Phó Quân Thâm nhưng cũng chỉ là lướt qua một cái.

Tưởng cô ta không biết vì ông

cụ Phỏ nên Phó Quân Thẩm mới được xuất hiện ở đây chắc?

Nhưng Phó Dực Hàm thì khác, anh ta có thiệp mời riêng.

Ai lợi hại hơn nhìn phát biết ngay.

“Tiểu Nguyễn, em ngồi đây trước nhé.” Phó Dực Hàm dặn: “Anh có chút việc muốn bàn bạc với bố một lát.”

“Anh đi đi.” Tô Nguyễn khẽ khoát tay: “Em ngồi một mình được mà.” Cô ta cũng biết tiếp theo có một buổi đấu giá.

Trong danh sách sản phẩm đấu giá có một sợi dây chuyền cô ta rất thích, cô ta định sẽ giành mua nó.

Tô Nguyễn ăn

một miếng bánh ngọt xong, thấy người phục vụ bưng khay rượu cocktail đi qua, ánh mắt cô ta hơi dừng lại.

Cô ta gọi người phục vụ đứng lại, chỉ vào khay: “Đưa tôi cái này.”

Đó là một chiếc ly lưu ly rất tinh xảo, trông cực kỳ xa hoa, lại có phong cách hoài cổ.

Rượu cocktail bên trong cũng được pha riêng, khác những ly rượu khác.

Tô Nguyễn vừa nhìn thấy đã thích ngay.

Người phục vụ sửng sốt, vội vàng nói: “Phỏ thiếu phu nhân, ly này không phải…”

Tô Nguyễn thấy người phục vụ không nhúc nhích thì tự mình vươn tay ra lấy.

Cô ta nhã nhặn uống một ngụm cocktail, còn cố tình để lại một dấu son đỏ chót trên miệng ly.

Sau đó, cô ta mới ngẩng đầu, khó chịu hỏi: “Không phải cái gì?”

Người phục vụ luống cuống: “Đây là lý chuyên dùng của một vị khách khác, không phải khách sạn cung cấp.”

“Chuyên với không chuyên cái gì?” Tô Nguyễn cười: “Chẳng lẽ tôi còn không có quyền dùng một cái ly sao? Tôi



thích thì nó chính là của tôi.”

Cô ta được cưng chiều từ bé đến lớn, quen thói kiêu căng ngạo mạn nên không cảm thấy có gì không đúng.

Người phục vụ càng cuống quýt, anh ta không biết nên làm thế nào mới được.

Đến lúc nhìn thấy cô gái đi lấy bánh ngọt ngang qua, cuối cùng anh ta cũng tìm được cọng rơm cứu mạng: “Doanh

tiểu thư, ly của cô…”

“Ơ, của cô à?” Tô Nguyễn vừa nhìn đã nhận ra Doanh Tử Khâm, cô ta kiêu ngạo nói: “Xin lỗi, dùng ly của cô mất

rồi.”

Cô ta muốn cho Phó Quân Thảm thấy không phải ai cũng so được với cô ta.

Doanh Tử Khâm cụp mắt nhìn lướt

qua, cô không tỏ thái độ gì, chỉ thản nhiên nói: “Bẩn rồi, vứt đi thôi.”



Cô có bệnh ưa sạch sẽ nên luôn tự mang theo dụng cụ ăn uống.

Nụ cười trên mặt Tô Nguyễn cứng đờ.

Sắc mặt cô ta dần dần chuyển xanh, đến cuối cùng trở nên tái mét.

Cô ta giận đến run cả người: “Cô sỉ nhục tôi?”

Doanh Tử Khâm ngáp một cái, nghiêng đầu đáp: “Cứ coi là vậy đi.”

“Còn chú?” Tô Nguyễn không thể nào bình tĩnh lại được, cô ta quay ngoắt lại, hai mắt đã hơi ửng đỏ: “Chú nhìn cô

ta đối xử với tôi như vậy à?”

Phó Quân Thâm miễn cưỡng ngước lên, hơi hất cằm ra hiệu cho người phục vụ bên cạnh: “Lấy hóa đơn cho cô ta

xem.”

Người phục lấy quyển hóa đơn luôn mang theo người ra, sau khi viết xong thì đưa cho Tô Nguyễn.

Giấy trắng mực đen rất rõ ràng.

Ly sứ ngọc Linh Lung.

Giá cả, năm trăm nghìn.

Sắc mặt Tô Nguyễn cứng đờ, gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Cứ như bỗng nhiên phải nhận một cái tát đau đớn.

Thực ra đối với cô ta mà nói, năm trăm nghìn chẳng thấm tháp

gì, nhưng đây là đang và thẳng vào mặt cô ra.

Rõ ràng là làm nhục công khai.

“Trong vòng mười phút chuyển tiền qua đây.” Phó Quân Thâm không nhìn cô ta nữa: “Đừng để tôi phải giục.”

Tô Nguyễn tức đến mức bật khóc, ngón tay cũng run lên: “Phó Quân Thâm, chú cứ chờ đấy.”

Đoạn, cô ta nức nở chạy đi.

“Cũng may chưa dùng nó.” Doanh Tử Khâm xoa xoa tay: “Ghê tởm quả.”

“Không sao, tự nhiên có năm trăm nghìn.” Phó Quân Thâm cười khẽ: “Đủ mua mấy nghìn cái nữa rồi.” Đương

nhiên, chiếc ly kia không phải ly sứ ngọc Linh Lung gì cả mà là sản phẩm Doanh Tử Khâm mua buôn trên STAR.

Một cái mười lăm tệ.

1 Cô không keo kiệt trong chuyện đồ ăn thức uống nhưng đồ dùng thì không so bì nhiều như

vậy.

Bớt được khoản nào hay khoản ấy.

Doanh Tử Khâm day trán: “Chúng ta qua bên kia đi.”

***

Gần tới hội đấu giá, những người phục vụ đã chuyển hết bàn ăn xuống, đổi lại thành ghế ngồi.

Doanh Tử Khâm ngồi trong góc xa nhất, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Món gốm đỏ Thanh Hoa mà Mục Hạc Khanh muốn cô mua là món đồ đấu giá thứ hai từ dưới lên, bây giờ vẫn còn

rất sớm.

Cô cũng đã nhìn qua danh sách vật phẩm đấu giá, không có thứ mà cô cần.

Mười món đồ đấu giá nhanh chóng được mua, cao nhất là một sợi dây chuyền được bán với giá mười chín triệu.

“Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một khóm hoa tulip.” Trên sân khấu, người bán đấu giá lên tiếng: “Một giống lại rất

hiếm, giá khởi điểm là mười nghìn.”

Doanh Tử Khâm mở mắt, tầm nhìn phút chốc tập trung lại.

Cô vừa nhìn đã nhận ra ngay, đó không phải là tulip gì cả mà là một khóm linh chi tuyết.

Những linh chi tuyết có vẻ ngoài rất giống tulip nên người bình thường đều không phân biệt được.

Linh chi tuyết là một vị thuốc rất hiếm, có thể giải được cả trăm loại độc.

Trước kia cô cũng từng dùng.

Doanh Tử Khâm không ngờ bây giờ tài nguyên ở Trái đất kham hiểm đến mức độ

này mà vẫn còn mọc được linh chi tuyết.

Cô ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng giơ bảng trong tay lên: “Một triệu.”

Con số này thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.

Mục Thẩm Châu vô thức liếc nhìn sắc mặt người đàn ông bên cạnh.

Cậu ta biết lần này nhà họ Mộng tới là vì vật phẩm đấu giá này.

Nhưng báo bọn họ bỏ một triệu ra mua thì là chuyện không thể.

Vốn dĩ nhà họ Mộng cũng chỉ định bỏ ra nhiều nhất là năm mươi nghìn.

Mục Thẩm Châu đứng lên, báo dừng hội đấu giá lại: “Tôi yêu cầu đấu giá lại món đồ này, nhưng Doanh tiểu thư không thể tham gia, hoặc là…” Cậu ta dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Cô nhường lại khóm tulip này cũng được, như thế sẽ không phát sinh nhiều chuyện phiền phức.”