Cô Thiên Kim Thất Lạc

Chương 237


Doanh Nguyệt Huyên ngẩn người, không hiểu chủ nhiệm giáo vụ muốn mình xem cái gì, mãi cho đến khi lại gần,

thử trên màn hình máy tính3 đập vào mắt cô ta.

Một giây sau, con ngươi Doanh Nguyệt Huyên co lại, rồi lại mở to ra.

Hai tay cô không nhịn được mà bám v1ào

bàn, gần như không thể tin nổi vào mắt mình.

Thông tin và thành tích cá nhân ở hàng đầu tiên được đặc biệt bôi đỏ.

Cuối c9ùng còn có một dấu ngoặc, là đặc biệt

chú thích – đề lớp xuất sắc không thông qua hệ thống đổi điểm.

Làm đề lớp xuất sắc, th3ành tích Doanh Tử Khâm vẫn có thể xếp trên học sinh xuất sắc của lớp tự nhiên.

Hô hấp của Doanh Nguyệt Huyên cũng trở nên d8ồn dập.

Vậy mà lại có người được điểm tối đa môn toán và vật lý đề lớp xuất sắc?!

Doanh Nguyệt Huyện đương nhiên biết để lớp xuất sắc khó đến mức nào, bộ đề do giáo sư Đại học Để đồ ra.

Nhất

là tiếng Anh, mời học giả ngôn ngữ nổi tiếng nước ngoài, dù cô ta có phát huy hết thực lực cũng không thể đạt

được điểm tối đa.

Cô ta đoán, nếu nghiêm túc, đề tổ hợp môn tự nhiên nhiều nhất chỉ được 270 điểm.

Những khoảng cách giữa 270 điểm và 300 cách xa một trời một vực.

Còn về tiếng Anh, có vài đề khó đến nỗi người có tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh cũng không thể làm được.

Sau khi đến châu u, cô ta còn đặc biệt mang một bộ đề của lớp xuất sắc đến để học sinh trường công lập Ylang làm.

Trường công lập Ylang có mười vị trí trong trận chung kết vòng thi quốc tế ISC, chắc chắn nữ sinh kia sẽ có tên.

Mà đề toán học của lớp xuất sắc, cô ấy cũng chỉ được 138 điểm.

Vi thể Doanh Nguyệt Huyện dự đoán người đứng

đầu khối của trường công lập Ylang chắc là được hơn 145 điểm.

Chung Tri Vãn cũng chỉ được 120 điểm.

Trong phương diện giáo dục, trường công lập Ylang vốn dẫn trước trường Trung học Thanh Trí và hai ngôi trường

khác ở Để đô.

Nếu hai ngôi trường đối đầu nhau trong vòng quốc tế của ISC, Trung học Thanh Trí có thể nói là không có sức để

đáp trả.

Trường công lập Ylang cũng là trường cấp ba có nhiều học sinh đỗ Đại học Norton nhất, có tiếng tăm rất cao trên

trường quốc tế.

Cô ta đến làm học sinh trao đổi ở trường công lập Ylang không chỉ là vì để ra một chỗ cho Doanh Tử Khâm.

Mà còn

vì trường công lập Ylang có thể giúp nâng cao được bản thân.

Nhưng bây giờ, Thanh Trí… không, nước Hoa lại có

người có thành tích đè bẹp học sinh trường công lập Ylang.

Cổ họng Doanh Nguyệt Huyên hơi khô.

“Thấy chưa?” Chủ nhiệm giáo vụ thầy cô ta ngơ ngác nên chỉ vào hàng chữ đầu tiên: “Không phải không cho em cơ

hội, mà là khoảng cách quá lớn.” Ông cảm thấy ông không nên đả kích Doanh Nguyệt Huyên như vậy, mà phải cổ

vũ cô ta.

Ông bèn nói: “Có điều em cũng rất ưu tú, em dùng thời gian chuẩn bị ISC cho kỳ thi trung học phổ thông

quốc gia, không biết chừng năm sau trường chúng ta lại có hai thủ khoa khối khoa học tự nhiên ấy chứ.”

Hai thủ khoa khối khoa học tự nhiên, người còn lại là ai không cần phải nói nữa.

“Em xin lỗi thầy.” Doanh Nguyệt Huyên mím nhẹ môi, rũ mắt: “Em quả thật không biết, suất này cho em gái em,

em không có ý kiến gì.”

“Nhưng em…” Chủ nhiệm giáo vụ ngập ngừng, đổi từ cho phù hợp hơn: “Không phải em còn đến lớp A19 để đưa

cho Doanh Tử Khâm tài liệu học tập ở nước ngoài gì gì đó ư?”

Hơn nữa, ông còn thấy đám nhóc lớp tự nhiên đang bán ảnh của Doanh Tử Khâm, nói là treo lên tường để thờ nữa.



Trong trường, về cơ bản không có ai không biết Doanh Tử Khâm là thần học.

Doanh Nguyệt Huyện cười hơi miễn cưỡng.

Giọng cô ta rất nhỏ: “Xin lỗi thầy, em không để ý đến.”

Giờ cuối cùng cô ta đã hiểu tại sao các học sinh khác trong lớp xuất sắc cứ muốn nói lại thôi rồi.

Chủ nhiệm giáo vụ

cũng không nói gì, chỉ gật đầu: “Nếu em thực sự muốn tham gia ISC thì có thể tham gia từ vòng thi tuyển, đã bắt

đầu mở đăng ký rồi.”

“Chủ yếu là trường chỉ có một suất, nếu có thêm một suất nữa thì sẽ để em đi.”

Doanh Nguyệt Huyên không nói gì.





Đãi ngộ dành cho thí sinh được chọn ra từ vòng thi tuyển không thể so sánh

với thí sinh được vào thẳng vòng quốc tế.

Sau khi về nhà, cô ta vẫn không nhìn thấy Doanh Thiên Luật.

Doanh Nguyệt Huyên ngồi ngẩn ngơ trên sô pha.

Cô ta cảm thấy sau khi trở về, tất cả mọi chuyện đều thay đổi.

Bất kể là ở trong nhà hay trường học, những ánh mắt

khác đều không còn theo dõi cô ta nữa.

Cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng ông cụ Chung và Doanh Thiên Luật đã

thay đổi thái độ.

Họ tốt với Doanh Tử Khâm hơn và có phần cố ý tránh cô ta.

Chỉ vì cô ta không phải là ruột thịt của họ? Doanh Nguyệt Huyên không thể miêu tả rõ ràng cảm giác trong lòng

mình.

Cô ta đột nhiên đứng lên, về phòng và bắt đầu thu dọn hành lý.

Lúc kéo va li ra khỏi cửa thì vừa hay gặp được

Chung Mạn Hoa mới đi mua sắm trở về.

Nụ cười trên mặt Chung Mạn Hoa vụt tắt, bà ta trở nên hoảng sợ.

Cũng không để ý đến túi đồ trên tay, bà ta giằng lấy va li trong tay Doanh Nguyệt Huyên: “Tiểu Huyên, con làm gì

vậy? Anh trai con đã không nghe lời mẹ mà bỏ đi, con cũng muốn làm mẹ đau lòng sao?”

Doanh Nguyệt Huyên cứng đờ: “Mẹ, con chỉ muốn ở lại trường.

Con muốn tham gia cuộc thi quốc tế, vì thế ở

trường sẽ tiện hơn.”

Lúc này Chung Mạn Hoa mới thở phào một hơi: “Ở trường cái gì? Có tốt bằng ở nhà không? Ngày nào cũng có tài

xế đưa đi, con đừng ở trường nữa.”

Nói rồi bà ta đưa va li cho quản gia mang đi, sau đó vẫy vẫy tay: “Mẹ mua quần áo mới cho con, mau qua đây thử

đi.”

Doanh Nguyệt Huyên im lặng đi vào, chậm chạp nói: “Vâng, con cảm ơn mẹ.”

Một bên khác.

Sau khi báo danh Doanh Tử Khâm, chủ nhiệm giáo vụ đưa cho cô tài liệu của ISC.

Tài liệu là một tệp PDF, khoảng 100 Mb.



Doanh Tử Khâm mở xong thì đọc lướt một lượt.

Sau đó, cô đột nhiên cảm thấy mình đã quá vội vàng khi đồng ý

với hiệu trưởng rồi.

Cuộc thi này cũng khá là phiền phức.

Tính từ vòng tuyển chọn, vòng loại, bán kết và chung kết

quốc tế, tổng cộng diễn ra trong tám tháng.

Vòng chung kết quốc tế có ba lượt, tính tổng thời gian là một tháng, lại còn không tổ chức ở nước Hoa nữa chứ.

Doanh Tử Khâm nghĩ đến hiệu trưởng không còn bao nhiêu tóc trên đầu, quyết định vẫn nên rủ lòng thương yêu,

không làm tổn thương ông ấy nữa.

Vòng chung kết cuối cùng sáu người một nhóm, mỗi người phụ trách vài lĩnh lực khoa học, cô vẫn có thể lười



biếng.

Đúng lúc này, điện thoại để kể bên con chuột vang lên.

Doanh Tử Khâm nhận: “A lô? Xin chào.”

Người gọi điện thoại là giảng viên khoa Vật lý của Đại học Để đô từng đích thân chạy đến Thanh Trí, Tả Lê.

“Trò Doanh, em biết chuyện ISC chứ?”

“Ừm, em vừa đọc xong tài liệu.”

“Tôi biết ngay Thanh Trì chắc chắn sẽ cử em đi ” Tả Lê khá vui mừng: “Có điều dù không cử em đi thì với năng lực

của mình, tiến vào vòng chung kết quốc tế là chuyện đơn giản với em.”

“Không đầu.” Doanh Tử Khâm nói rất vô tình: “Cuộc thi dài quá, mệt.”

Tả Lê nghẹn lại, chuyển chủ đề.

“Em có biết tại sao chúng ta lại có cuộc thi ISC không?” Anh ta thần bí nói: “Là vì một người trong lịch sử.

Chắc hẳn

em từng nghe thấy cái tên Simon Brand nhỉ?”

“Đã từng nghe.” Doanh Tử Khâm tiếp tục giở tài liệu: “Một nhà khoa học rất nổi tiếng.”

“Đúng thế.

Phải gọi ông ấy là kỳ tích của giới khoa học, thiên tài!” Tả Lê trở nên kích động: “Trong phương diện

khoa học, ông ấy là toàn năng, vật lý, hóa học cũng có nghiên cứu.”

“Hơn nữa, ông ấy còn là một nhà thiên văn học, là một trong những người đầu tiên nhắc đến khái niệm tàu vũ trụ ở

thế kỷ 17.

Người đời sau tìm thấy mô hình tàu vũ trụ trong bản thảo của ông ấy.” “Tư tưởng của ông ấy vượt xa

thời đại, có những quan điểm giống với khoa học cận đại, thậm chí ông ấy còn viết về khởi nguyên của vụ nổ vũ trụ

và kỹ thuật bước nhảy không gian.

Vào thời đại ấy còn chẳng có danh từ để đặt tên cho những khái niệm này cơ.”

Doanh Tử Khâm nghĩ một lát: “Thế nên ISC tổ chức vì ông ấy?”

“Đương nhiên có nguyên nhân là từ ông ấy, có điều còn có một nguyên nhân quan trọng khác nữa.” Tả Lê càng nói

càng kích động: “Trong ghi chép của ông ấy còn viết về một học sinh của ông ấy, tên Gwen Brown.”

Tay Doanh Tử Khâm khựng lại.

“Ông ấy nói thành tựu của học sinh này trong tương lai nhất định còn xuất sắc hơn ông ấy, rất nhiều lý thuyết đều

do thầy trò họ cùng nghiên cứu tìm hiểu và rút ra kết luận.” Tả Lê nói tiếp: “Chỉ có điều Gwen Brown không muốn

ở trong giới học thuật, sau này mai danh ẩn tích, vì thế bà ấy không nổi tiếng lắm.”

“Vì vậy chúng tôi nghĩ, vài thế kỷ trước đã có thiên tài như vậy rồi, nhân loại luôn luôn tiến bộ nên chắc chắn bây

giờ những người như thể vẫn còn, ISC được tổ chức là để phát hiện những thiên tài này, cho họ tài nguyên tốt

nhất.”

Doanh Tử Khâm ẩn trán, không nói gì.

“Ai, bạn học Doanh, sao em không nói gì?” Tả Lê ngạc nhiên: “Có phải em đang nghĩ thầy trò họ thật sự lợi hại

đúng không?”

“Không phải.” Doanh Tử Khâm mặt không biểu tình: “Em đang nghĩ nếu em có thể quay ngược về quá khứ, em

nhất định sẽ đốt bản thảo của Simon.”

Đã nói là không viết tên cô vào rồi mà.

Ông già nói mà chẳng giữ lời.

Tả Lê: “???”

Cuối cùng, anh ta tắt máy trong trạng thái chẳng hiểu ra làm sao.

Doanh Tử Khâm đứng dậy, đi đổ nước.

Lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

“Cộc cộc cộc!” Thôi bạo, dồn dập.

Hai giây sau, “rầm” một tiếng, cửa chống trộm vừa nặng vừa dày đổ thẳng xuống đất.

Doanh Tử Khâm quay đầu, thế rồi cô gỡ dây buộc tóc trên cổ tay xuống, buộc tóc lên.