Cô Thiên Kim Thất Lạc

Chương 316


Bùi Thiên Ý ngẩng phắt đầu, không kìm được mà kinh ngạc: “Giáo sư?”

Anh ta không cảm thấy lo lắng của mình có vấn đề gì.

3

Bởi vì chuyện tương tự thế này từng xảy ra.

Số liệu của phòng thí nghiệm bị một trợ lý mới vào tiết lộ, điều ấy 1đã tạo ra tổn thất không thể cứu vãn được.

Kết quả điều tra cuối cùng phát hiện ra trợ lý ấy do thế lực đối thủ phải đến9 để đánh cắp số liệu.

Nhưng lúc đó không ai ngờ được chuyện như vậy sẽ xảy ra, và cũng không có ai nghi ngờ trợ lý ấy.

Bởi vì trợ lý ấy là sinh viên mới tốt nghiệp, được mời về phòng thí nghiệm.

Người này rất có năng khiếu và cũng l8à thiên tài trong nghiên cứu khoa học.

ở châu u, phòng thí nghiệm có phân chia cấp bậc, đẳng cấp.

Phòng thí nghiệm vật lý mà Hickman làm việc là cấp S- cấp cao nhất, bảo mật rất cao, sao có thể để người ta dễ

dàng vào được?

“Bùi Thiên Ý, nếu trò Doanh thực sự muốn những thứ này, em ấy sẽ không giúp trò định vị vị trí của tôi.” Ánh mắt

Hickman có vài phần thất vọng: “Ta có thể có tâm đề phòng người khác, nhưng em phỏng đoán người khác như thế

này vốn không đúng.” Ông lặp lại hai chữ kia: “Xin lỗi.”

Trong chớp mắt, thần kinh của Bùi Thiên Ý căng chặt.

Tuy Hickman không phải là giáo viên hướng dẫn của anh ta

và cũng không liên quan gì đến lĩnh vực mà anh ta nghiên cứu.

Những địa vị trong giới học thuật của Hickman rất cao, giáo viên hướng dẫn của anh ta cũng không thể so sánh với

ông được.

Bùi Thiên Ý vẫn luôn là con cưng của trời, từ nhỏ đã là học sinh ưu tú trong mắt thầy cô, vì thế anh ta chưa từng bị

nói như thế này.

Trong phòng họp, ánh mắt của vài thầy cô đều dồn qua.

Lưng như bị kim chích.

Bùi Thiên Ý mím mím môi, đứng dậy, khom lưng với Doanh Tử Khâm một cái, khó khăn nói ra hai chữ “Xin lỗi.”

Doanh Tử Khâm không nhìn anh ta, cô lại hỏi mấy vấn đề liên quan đến cơ học lượng tử “Giáo sư, chúng ta tiếp

tục.”

Sự chú ý của Hickman cũng bị mấy vấn đề đó kéo trở về, ông lại hưng phấn mà bắt đầu bàn luận.

Bùi Thiên Ý không thể miêu tả được cảm giác trong lòng mình lúc này.

Không có gì khiến người ta khó chịu hơn là

việc bị ngó lơ hoàn toàn.

Cố Diệp Phi

Anh ta ngồi một bên, trầm mặc không nói gì.

Nhưng anh ta không thể không thừa nhận, quả thật là nhờ có Doanh Tử Khâm, Hickman mới được cứu thoát.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Bùi Thiên Ý như được cứu vớt, anh ta ra ngoài nghe điện thoại.

Đầu dây

bên kia là phòng thí nghiệm ở châu Âu gọi đến để hỏi thăm vấn đề sức khỏe của Hickman.

Sau khi trả lời hết các

câu hỏi, Bùi Thiên Ý ngắt máy.

Anh ta không về phòng họp mà về phòng của mình.

***

Trong phòng họp.

Hickman nói liền tù tì bốn tiếng.

Mấy giáo viên vốn ở lại để học tập, kết quả nghe đến cuối buổi thì váng đầu hoa mắt, đầu óc toàn là hàng không vũ

trụ, tàu mẹ gì gì đó.

Họ đều không thể không bội phục Doanh Tử Khâm, còn có thể đưa ra câu hỏi.

Trí thông minh của con người thực sự là sinh ra đã khác biệt.

“Ai, trò Doanh, em có muốn cân nhắc một chút về đề nghị của tôi không?” Hickman cảm thấy bản thân đã tìm được

tri kỷ trong lĩnh vực cơ học lượng tử, ông rất vui mừng: “Nếu em muốn, giờ tôi có thể ký duyệt cho em ngay.”

“Em đang suy nghĩ ạ.” Doanh Tử Khâm hơi suy nghĩ một chút: “Có điều em vẫn chưa hoàn thành xong chương

trình học cấp ba, đợi tốt nghiệp xong, có lẽ em sẽ đi.”

Cơ học lượng tử và hàng không vũ trụ được coi là ngành nghiên cứu khoa học duy nhất mà cô cảm thấy có hứng

thú lúc này.

Trước mắt trong lĩnh vực này, chưa có ai trong giới học thuật có thể vượt qua Hickman.

“Không, không, không, em không cần học cấp ba nữa.” Hickman hơi sốt ruột: “Trình độ của em đã vượt xa mấy

nghiên cứu sinh mà tôi hướng dẫn rồi.

Em nhảy cấp, nhảy cấp ngay cho tôi.

Chuyện này tôi cũng có thể giúp đỡ.”

“Giáo sư, không cần đầu.” Doanh Tử Khâm ngừng một chút, ngữ điệu rất uyển chuyển: “Xin hãy cho em tiếp tục

hưởng thụ một khoảng thời gian nhẹ nhàng, dưỡng lão đi.”

Hickman: “…”

Ông hơi không thể hiểu thanh niên bây giờ.

Người hơn 60 tuổi là ông còn chưa muốn nghỉ hưu, vậy mà cô đã muốn dưỡng lão rồi.

“Được thôi.” Hickman miễn cưỡng đồng ý: “Tôi làm hồ sơ trước, đến lúc đó em trực tiếp qua là được rồi.” Sau khi tiễn Doanh Tử Khâm đi, Hickman gọi điện cho bên phòng thí nghiệm.

“Đúng, đến lúc đó phòng thí nghiệm của tôi thêm một người, giờ chưa cần, em ấy còn chưa tốt nghiệp cấp ba, khi

nào tốt nghiệp, tôi lại liên lạc với em ấy.”

Nhân viên nghiên cứu của phòng thí nghiệm ở đầu dây bên kia ngạc nhiên.

Phòng thí nghiệm của Hickman khác với các phòng thí nghiệm khác, bởi vì lĩnh vực nghiên cứu của phòng thí

nghiệm này quá khó, người có thể vào được ít nhất đều là cấp bậc giáo sư.

Dù có là mấy nghiên cứu sinh Hickman hướng dẫn trong trường đại học cũng không được vào phòng thí nghiệm.

Sao đột nhiên ông lại dâng trào tâm huyết, muốn nhận một học sinh cấp ba? Học sinh cấp ba có thể lọt vào mắt

xanh của Hickman chắc chắn không đơn giản.

Sau mấy ngày nghỉ ngơi, Hickman dẫn đoàn nghiên cứu khoa học khởi hành về châu u.

Điều khiển Bùi Thiên Ý vô

cùng ngạc nhiên là Tổng cục điều tra quốc tế IBI lại phải một thám trưởng và năm thám viên cao cấp đến đưa họ về.

Có thể giá trị vũ lực không cao lắm nhưng họ đại diện cho IBI.

IBI, nơi mà cả thế giới công nhận là không thể chọc vào.

Ai muốn động vào người của IBI, vậy thì cũng phải xem xem bản thân có thể chịu được lửa giận của IBI hay không.

Có thể nói, họ có thể hoàn toàn yên tâm lên đường trở về châu Âu rồi.

Hickman chỉ có hứng thú với học thuật.

Với ông mà nói, IBI hay những thứ khác đều không quan trọng.

Nhưng Bùi Thiên Ý rất coi trọng, anh ta đưa ra câu hỏi cho thắc mắc của bản thân.

“Số mấy người may lắm.” Thảm trưởng như vô ý mà nói: “Vì một quý nhân, chuyện này khiến trường quan cao

nhất của chúng tôi biết được, vì thế cấp trên đã đặc biệt cử chúng tôi đến.”

IBI bảo vệ hòa bình thế giới, những thám trưởng, thảm viên này đều bôn ba khắp nơi trên thế giới.

Điều động người

qua trong khoảng thời gian ngắn như thế, chắc chắn là có lệnh điều động khẩn cấp.

Lệnh điều động khẩn cấp thế này, chỉ có trưởng quan cao nhất mới có.

Quả thực Hickman được quốc tế bảo vệ song cũng không thể khiến IBI đến nhanh như vậy.

Nhưng Bùi Thiên Ý

không biết bên trên cục trưởng IBI vẫn còn sự tồn tại của một vị trưởng quan, anh ta chỉ nghĩ là cục trưởng của IBI,

nhưng như vậy cũng đủ để khiến người ta kinh ngạc rồi.

“Quý nhân? Ai vậy?” Thám trưởng nhún nhún vai, không

trả lời.

Chuyện của trưởng quan cao nhất, cấp dưới như họ đương nhiên là không thể biết được chứ đừng nói là người

ngoài.

Hơn nữa, anh ta còn chưa được gặp trưởng quan cao nhất đầu.

Có điều gần đây nội bộ IBI có tin đồn, nói là trưởng quan có người yêu, còn đang trong giai đoạn tán tỉnh.

Những người cấp dưới như họ đều vô cùng, vô cùng tò mò.

***

Ngày 14 tháng 12 là ngày cuối cùng của vòng thi tuyển của cuộc thi ISC.

Trong thời điểm mấu chốt này, mỗi giây, mỗi phút, bảng xếp hạng đều thay đổi nhanh đến chóng mặt, nhưng thay

đổi này không bao gồm tốp 10,

Điểm số xa vời của tốp 10 bỏ xa những tuyển thủ tham gia thi đấu còn lại, nhất là Amanda hiện giờ đang đứng đầu

bảng xếp hạng toàn cầu.

Điểm của cô là hơn 8000.

Mà người đứng thứ hai, kém cô đến 1000 điểm.

Khoảng cách giữa người thứ 11 và người thứ 10 là 1500 điểm.

Phần lớn mọi người vốn dĩ đều luôn theo dõi tuyển thủ nước Hoa để ẩn tên tài khoản, cho rằng tuyển thủ này chắc

chắn có thể giành được hạng nhất trong bảng xếp hạng.

Nhưng gần 20 ngày trôi qua, điểm số của tuyển thủ này không hề thay đổi gì, trong phút chốc người này đã lọt

khỏi tốp 10.

Lúc này, trên các mạng xã hội, bao gồm Weibo lại dấy lên một làn sóng châm biếm, trào phúng.

“Nói thẳng nhé,

công nhận là có thực lực đấy, nhưng không cảm thấy là quá loè thiên hạ à? Lúc thì điểm bay tít lên đầu, lúc thì lại

yên lặng mười mấy ngày bất động, có thực lực thì cũng không thể chơi như thế này chứ? Xác thực không phải đang

gây sự chú ý hả?”

“Ỷ vào trí thông minh của mình, không coi cuộc thi cấp bậc quốc tế ra gì, không biết bản thân đại diện cho nước

Hoa ư?” “Không huênh hoang nữa à? Tôi đã nói từ lâu rồi, nước Hoa các người không làm được đầu [mỉm cười!”

“Nước Hoa có làm được hay không không phải anh hùng bàn phím như mày nói là được.

Còn chưa hết giờ, sao

biết được rốt cuộc ai là hạng nhất?”

Trên mạng cãi nhau ầm ĩ, bên trường công lập Ylang cũng vô cùng quan tâm đến xếp hạng cuối cùng.

Bởi vì rất

nhiều tuyển thủ có thứ hạng cao trước đó, bây giờ đã tụt xuống dưới rồi.

Thực ra vòng thi tuyển không nói lên điều gì, ngoài tiền thưởng ra thì cũng không có giải thưởng nào khác, nhưng

đây là một phần vinh dự.

Cuộc thi khoa học mang tính quốc tế, chuyện liên quan đến cả một quốc gia.

Ai sẽ dễ dàng bỏ cuộc chứ? Nhưng

bây giờ xem ra tuyển thủ đứng đầu bảng xếp hạng khiến cả thế giới chấn động kia quả thật vẫn luôn không có

động tĩnh.

Bảy giờ tối, vài giáo viên xem bảng xếp hạng, phát hiện điểm số đã thay đổi.

“Giờ mới bắt đầu, chắc hẳn không kịp

đầu.” Một giáo viên trong đó lắc đầu: “Kém hơn Amanda 3000 điểm, bù kiểu gì?”

Cũng không có khả năng liên tiếp trả lời đúng tất cả câu hỏi, nhân đôi điểm số được.

Lại theo dõi một tiếng, điểm

số trên bảng xếp hạng triệt để ngừng thay đổi, mà tuyển thủ thần bí trước đó đứng đầu bảng xếp hạng vẫn đứng

ngoài tốp 10.

Vẻ mặt giáo viên phấn chấn: “Khóa bảng xếp hạng rồi!”

Vòng thi tuyển của ISC kết thúc vào 0 giờ ngày 15 tháng 12, nhưng vào 8 giờ ngày 14, hệ thống trả lời câu hỏi sẽ

khóa bảng xếp hạng toàn cầu và bảng xếp hạng từng khu vực lại.

Bốn tiếng cuối cùng, dù có là ban tổ chức của ISC thì cũng không thể biết được điểm số cụ thể của tuyển thủ tham

gia cuộc thi.

Điều này càng khiến người ta lo lắng hơn.

Đừng nói là bốn tiếng, kể cả có là mười phút cũng đều có khả năng xảy ra thay đổi rất lớn.

Từng giây trong bốn tiếng này, tuyển thủ ISC và người theo dõi cuộc thi đều trải qua trong khó khăn.

Các tuyển thủ điên cuồng trả lời câu hỏi, các giáo viên, giáo sư thì theo dõi trang web chính thức, chờ đến 0 giờ.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng thời gian cũng nhảy đến 10 giờ 00 phút.

Ngày 15 đã đến, bảng xếp hạng cuối cùng cũng xuất hiện.