Cô Thiên Kim Thất Lạc

Chương 36: Con Là Mẹ Chỉ Để Làm Cảnh Thôi À


Chung Tri Vãn vừa dứt lời, cả phòng khách trở nên yên lặng.

Chung phu nhân đang ở trong phòng bếp bỗng nhoài người ra, vội trách móc trước khi ông cụ Chung kịp mở miệng: “Vãn Vãn, đừng nói xằng nói bậy.”

Rồi lại phân bua với Chung Mạn Hoa: “Vãn Vãn đang nói đùa đó, đuổi học với không đuổi học cái gì, em đừng so đo với con bé nhé.”

Chung Mạn Hoa gượng cười: “Chị ba nói gì thế, Vãn Vãn ngoan ngoãn thế này cơ mà.”

Nhưng tim lại đập thình thịch không ngừng.

Khi đó, bởi vì có mặt Mục phu nhân nên bà ta không hề hỏi kỹ, chỉ biết Doanh Tử Khâm đánh bạn thôi.

Sau đó bà ta cũng chẳng nhận được điện thoại nữa nên bà ta quên mất.

Nếu Doanh Tử Khâm bị đuổi học thật thì mặt mũi của bà ta biết giấu vào đầu?

Ông cụ Chung chẳng nói năng gì, ông đeo cặp kính lão lên, lấy điện thoại ra, chậm rãi nói: “Để bố gọi cho bên trường Thanh Trí.”

“Bố, bố đừng lo lắng thừa nữa.”

Chung Mạn Hoa không muốn mất mặt nên ghìm giọng xuống: “Hay là để con gọi cho.”

“Con tưởng bố không biết bản tính hiếu thắng của con à?”

Ông cụ Chung xua tay: “Con gọi thì bố sợ là con sẽ mắng con bé một trận trước mất.”

Chung Mạn Hoa vừa ngượng ngùng vừa tức giận: “Bố, bố nói gì thế?”

Ông cụ Chung không thèm để ý đến con gái, tìm được số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp xuất sắc trong danh bạ rồi bấm gọi.

Chẳng mấy chốc đầu bên kia đã có người nghe máy.

“A lô, xin chào thầy, tôi là ông ngoại của cháu Tử Khâm, tôi muốn hỏi thăm một chút hôm nay cháu Tử Khâm.” Nghe ông cụ Chung trò chuyện với thầy Từ, Chung Tri Vạn siết chặt chiếc cốc.

Với chuyện Doanh Tử Khâm gây ra vào sáng nay, không có ai quan tâm đến thì chuyện bị đuổi học là chắc chắn.

Cho dù bây giờ ông cụ Chung đến đó cũng chẳng kịp nữa rồi.

Cô ta thật sự không thể hiểu nổi tại sao ông nội lại đối xử tốt với một đứa con gái nuôi đến vậy, cho dù thành tích của lũ con hoang nhà họ Chung có tốt đến đầu đi chăng nữa cũng không thể khiến ông cụ Chung mềm lòng chút nào.

Vậy mà một đứa con gái nuôi không biết thứ chi, có tài đức gì mà lại được đối xử như thế?

“Cái gì?”

Ông cụ Chung đang trò chuyện thì thình lình thay đổi sắc mặt: “Được được được, tôi hiểu rồi, cảm ơn thầy.”

Chung mạn Hoa đứng ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt.

Khó khăn lắm mới đợi được ông cụ Chung cúp điện thoại, bây giờ bà ta mới mở miệng hỏi: “Bố, là do con không dạy dỗ con bé đàng hoàng, bố yên tâm, quay về con sẽ…”

Ông cụ Chung trực tiếp ngắt lời bà ta: “Buổi sáng con đi đâu, làm gì?”

Chung Mạn Hoa ngẩn người: “Con uống trà sớm với Mục phu nhân ở nhà, bàn bạc công việc, bố, bố hỏi chuyện này để.”

“Có thời gian uống trà mà không có thời gian đến trường học?”

Ông cụ Chung lập tức nổi trận lôi đình: “Con biết ở trường Tử Khâm chịu uất ức đến mức nào không? Con không chịu hỏi thăm xem sự việc đã xảy ra như thế nào mà trực tiếp cho rằng là do con bé sai? Cảm thấy mất mặt nên không đến à?”

“Nếu không nhờ thằng nhóc nhà họ Phó ra mặt thì Tử Khâm đã bị đuổi học thật rồi, con là mẹ chỉ để làm cảnh thôi hả?”



“Bố mày đẻ ra quả trứng luộc lên ăn còn ngon hơn là đẻ ra mày đấy con ạ!”

Chung Mạn Hoa bị mắng đến ngớ người, gương mặt đỏ ửng.

Chung Tri Vãn hết sức ngạc nhiên.

Doanh Tử Khâm không bị đuổi học?

Lại là Phó Quân Thâm giúp đỡ nó ư?





Chung Tri Vãn mím môi, tâm trạng không vui.

“Con gái mày mà mày không tin, có ai làm mẹ như mày không hả?”

Ông cụ Chung vô cùng tức giận: “Lát nữa Tử Khâm đến thì xin lỗi con bé đi.”

Chung Mạn Hoa sửng sốt ngẩng đầu lên: “Bố!”

Ông cụ Chung không thèm nhìn con gái, quay lưng đi, lại bấm một số điện thoại khác.

Lúc nhận được điện thoại, Doanh Tử Khâm vừa hoàn thành một vòng trị liệu mới cho Ôn Phong Miên.

Cô nhìn tên người gọi đến, nhấc máy, giọng nói êm ái: “Vâng, tối nay cháu không có việc gì, vâng, lát nữa cháu sẽ về thăm ông.”

“Sao thế?”

Ôn Phong Miên lo lắng: “Là điện thoại bên phía nhà họ Doanh à?”

“Không phải.”

Doanh Tử Khâm ẩn vào bả vai ông: “Ngày mai con sẽ quay lại, bổ nhở uống thuốc đúng giờ.”

“Yểu Yểu, con đừng mệt mỏi quá nhé.”

Ôn Phong Miên muốn nói lại thôi: “Bố vẫn còn trẻ, con nên chăm sóc cho bản thân nhiều hơn, cũng đừng mua thuốc thang gì cả, để dành mua ít đồ ăn ngon cho mình đi.”

Người làm bố làm mẹ luôn luôn suy nghĩ cho con cái mình.

“Chuyện đó bố cứ yên tâm.”

Doanh Tử Khâm xé mở thanh kẹo sô-cô-la: “Con không để miệng mình phải chịu khổ đâu.”

Đúng là cô thiếu tiền.

Hết tiền thì lại kiếm những đồ ăn ngon thì không thể bỏ qua.

“Con nên chú ý một chút thì hơn.”



Ôn Phong Miên tiễn con gái, dặn đi dặn lại: “Bảo vệ mình cho tốt, ở trường đừng gây xích mích với các bạn cùng lớp, chuyện học tập có thể bảo Du Du giúp đỡ, cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”

Doanh Tử Khâm vang một tiếng, uể oải vẫy vẫy tay, đeo cặp sách rời đi.

Bốn mươi phút sau, cô đến nhà họ Chung.

Nơi ở của bốn gia tộc lớn vừa khéo nằm ở bốn phương hướng của thành phố Hộ, thường ngày đến nhà người khác chơi cũng khá xa.

“Loan… Tử Khâm, qua đây qua đây đi.”



Cuối cùng cũng gặp được người thật, ông cụ Chung rất vui mừng, vẫy tay với cô gái: “Để ông ngoại xem xem dạo này có gầy ốm đi không.”

Bước chân Doanh Tử Khâm hơi ngập ngừng rồi mới bước sang đó: “Ông ngoại.” “Hơi gầy đi rồi.” Ông cụ Chung sờ cằm, tạm hài lòng: “Nhưng mà xinh đẹp lên nhiều, tốt lắm tốt lắm, chốc nữa ông ngoại sẽ mua ít quần áo cho cháu, mặc đồ màu đen suốt không hay đâu.”

Doanh Tử Khâm ngoan ngoãn đáp lời.

“Ngồi đi ngồi đi.”

Ông cụ Chung vỗ vỗ vào chỗ cạnh mình:

“Hôm nay có món gà ác hầm, cháu phải bồi bổ nhiều vào.”

Được sự cho phép của ông cụ Chung, người giúp việc mới dọn thức ăn lên, những người khác cũng đã ngồi vào bàn hết.

Chung Tri Vãn siết chặt đôi đũa, hoàn toàn không muốn ăn, trong lòng vô cùng khó chịu.

Ông cụ Chung lạnh nhạt lườm Chung Mạn Hoa một cái, không giận nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm.

Chung Mạn Hoa nhẫn nhịn, chỉ có thể nghiến răng nói lời xin lỗi.

Thế mà cô chẳng có phản ứng gì, cứ như thể không nghe thấy vậy, cô đang ăn món bắp kim sat, ăn vô cùng nghiêm túc.

* Bắp kim sa là một món ăn dùng bắp xào với trứng muối.

S

ắc mặt Chung Mạn Hoa xanh mét.

Trước mặt bao nhiêu người như vậy mà không giữ gìn mặt mũi cho bà ta hả?

“Cháu thích ăn món này à?”

Ông cụ Chung chú ý đến: “Bảo giúp việc chuẩn bị thêm một đĩa nữa.”

Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Không cần đâu ông ngoại, cháu không ăn được nhiều đến vậy đâu.”

Ông cụ Chúng sợ cô khách sáo nên chỉ bảo: “Thích ăn cái gì thì cứ nói thẳng, nhà bếp đang đợi làm kia kìa.”

Chung Tri Vãn không thể nhìn nổi nữa, cô ta phắt đứng dậy, biểu cảm rất lạnh lùng: “Ông nội, cháu ăn no rồi, cháu về phòng trước đây.”

Ông cụ Chung gật đầu, cũng chẳng nói gì thêm.

Chung Tri Vẫn nén giận bước lên lầu.

Làm sao Chung phu nhân không hiểu con gái mình được, bà ta mỉm cười đáp: “Bố à, dạo gần đây lớp xuất sắc học hành rất nặng, Vãn Vãn lên phòng tập trung học hành ấy mà, bố đừng trách con bé không trò chuyện nhiều với bố nhé.”

Câu này đã nhắc nhở ông cụ Chung: “Tử Khâm, học hành có áp lực lắm không cháu, có cần bảo Vãn Vãn bổ túc thêm cho cháu không?”

Suýt nữa là Chung phu nhân không thể giữ được nụ cười.

Chung Tri Vãn là học sinh đứng nhất toàn khối, làm gì có thời gian rảnh để bổ túc cho một đứa con gái nuôi?

“Cám ơn ý tốt của ông ngoại.” Doanh Tử Khâm tựa vào ghế, dáng vẻ chây lười: “Nhưng mà cháu chuẩn bị đổi lớp rồi.”

“Đổi lớp khác?” Ông cụ Chung ngẩn người: “Tại sao thế?” Doanh Tử Khâm húp một bát canh: “Không muốn học lớp đó nữa, phiền phức lắm ạ.”

Chung Mạn Hoa vẫn đang nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa.

Bà ta dần đôi đũa xuống mặt bàn đánh “cạch” một tiếng, lửa giận bốc ngùn ngụt: “Lớp xuất sắc là lớp giỏi nhất của trường Thanh Trí, con biết với thành tích của con thì nhà họ Doanh đã phải tốn bao nhiêu sức lực để cho con vào lớp ấy không? Nói không muốn học nữa là không học à, con tưởng rằng mình chỉ đại diện cho một mình con chắc?”