Cố Tiểu Tây xuyên qua màn mưa, nhìn con ngươi u ám kiêu ngạo của anh, gật gật đầu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, một trước một sau, ai cũng không nói gì nữa.
Không biết là rừng quá rậm hay mưa đã nhỏ đi, đi tới đi lui, hạt mưa to như hạt đậu lại bớt đi rất nhiều. Gió lạnh thổi đến từng trận, làm cho Cố Tiểu Tây không khỏi run rẩy. Trái lại Yến Thiếu Ngu đi ở phía trước, ngược lại không nhận thấy một chút dấu hiệu nào của cơn lạnh.
Hai tay Cố Tiểu Tây tụ lại bên môi, thổi hơi nóng vào lòng bàn tay.
Trời cuối thu, quần áo trên người đều ướt, lạnh đến thấu xương.
Không biết có phải nghe được tiếng thở ra của Cố Tiểu Tây hay không, Yến Thiếu Ngu dừng bước, quay đầu nhìn cô. Lại phát hiện cánh môi vốn ửng đỏ của cô đã mơ hồ trắng bệch, sắc mặt cũng không tốt lắm, dường như sắp bệnh đến nơi.
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, quay lại hai bước, đưa tay sờ trán Cố Tiểu Tây, quả nhiên có chút nóng.
Anh nhìn cô, nhíu chặt lông mày, lặng lẽ phun ra một câu: “Thật phiền phức.”
Tuy là nói như vậy, nhưng người cũng đã tìm được, cũng không thể nói mặc kệ là mặc kệ. Yến Thiếu Ngu mím môi, từ trong vạt áo lấy ra một bình rượu trắng nhỏ, trong núi có hành khí nặng nề, anh vốn muốn rời đội đi săn, nên mang theo chút rượu bên người.
“Uống.” Yến Thiếu Ngu nhét bình rượu vào trong tay Cố Tiểu Tây, giọng nói có chút mất kiên nhẫn.
Cố Tiểu Tây ngẩn người, nghe tiếng nói lạnh lùng không kiên nhẫn của Yến Thiếu Ngu, khóe miệng hơi co rút. Nói thật, nếu không là bởi vì ràng buộc kiếp trước, với đức hạnh này của anh, cho dù cô có thích cũng thấy nản mà lui.
Cô vặn mở nắp bình, ngửi mùi rượu xông vào mũi, lông mày hơi nhíu: “Săn thú nên mang theo rượu?”
Yến Thiếu Ngu nhìn cô một cái, không giải thích, chỉ nói: “Cô sốt rồi, uống chút đi.”
Sốt? Cô uống nước giếng trong không gian, làm sao có thể sốt? Chỉ hơi lạnh mà thôi.
Cố Tiểu Tây bĩu môi, cũng không già mồm, im lặng ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Thời này rượu cũng không có quá thơm, dù sao mọi người ngay cả lương thực cũng không có mà ăn, ai lại nỡ dùng nhiều lương thực để chưng cất rượu? Vào miệng cay nồng, rượu xẹt qua cổ họng mang theo tác dụng chậm.
Cố Tiểu Tây hít nhẹ một hơi, gương mặt tái nhợt bỗng hồng hào.
“Cay quá.” Cố Tiểu Tây trả rượu lại cho Yến Thiếu Ngu, vươn đầu lưỡi, dùng bàn tay quạt quạt.
Yến Thiếu Ngu nhìn đầu lưỡi của cô, đôi mắt tối sầm lại, đặt rượu vào trong túi áo, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này, cả người Yến Thiếu Ngu căng thẳng, anh nhanh chóng đi lên chắn ở trước người Cố Tiểu Tây, mày nhíu chặt lại với nhau, đôi mắt hoa đào đen như gỗ mun sắc bén tựa lưỡi đao, gắt gao nhìn chằm chằm vào khu rừng mơ hồ.
“Làm sao vậy?” Cố Tiểu Tây nhíu mày, cũng căng thẳng, nắm chặt lưỡi hái trong tay.
Đáy mắt hẹp dài của Yến Thiếu Ngu lộ vẻ u ám, nặng nề nói: “Là sói.”
“Sói?” Hô hấp của Cố Tiểu Tây trở nên trì trệ.
Cô cũng không quên, lão nhị nhà họ Cố là Cố Duệ Hoài đã vì giúp Điền Tĩnh lên núi bắt thỏ, mà gặp sói. Tuy nhiên vẫn còn may mắn nên chỉ bị cắn đứt chân, nhặt về một cái mạng.
Cố Tiểu Tây cắn chặt răng, tay cầm lưỡi hái đã nổi lên gân xanh, muốn nói không sợ là điều không thể nào.
Cô là người đã chết một lần, đương nhiên càng quý trọng cơ hội được sống. Hơn nữa kiếp này vận mệnh của người nhà còn chưa hoàn toàn thay đổi, Điền Tĩnh cũng vẫn sống rất tốt, làm sao cô có thể dễ dàng chết đi?
Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng ngừng thở, thấp giọng nói: “Có mấy con?”
Sói là động vật sống theo đàn.
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu có chút kinh ngạc, lúc này còn có thể bình tĩnh hỏi ra vấn đề này, khiến anh phải nhìn bằng một cặp mắt khác.
Nhưng ngay từ đầu, Cố Tiểu Tây đã cho anh một cảm giác khác hẳn. Không biết đã trải qua cái gì, hoàn toàn không giống một nông dân bình thường. Cô có kỹ thuật vẽ cao siêu, cũng có da mặt dày không giống với nữ đồng chí bình thường.
Nghĩ như vậy, Yến Thiếu Ngu không khỏi nắm tay ho nhẹ một tiếng.