Cố Tiểu Tây

Chương 401


Tống Kim An nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, muốn xem phản ứng của anh, Cố Tiểu Tây chỉ là một phía tình nguyện hay là...

Không chỉ Tống Kim An, ngay cả Cố Tiểu Tây cũng có chút tò mò, cô chớp chớp mắt, không giải thích trước, mà nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, muốn xem anh có thái độ thế nào đối với chuyện này.

Tiếc là, không nhìn ra gì cả.

Yến Thiếu Ngu cụp mắt, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao cao, môi mỏng mím nhẹ, không có phản ứng gì cả.

"Haiz." Cố Tiểu Tây có chút thất vọng thở dài.

Cô đưa thịt nướng xong cho Yến Thiếu Ngu, đột nhiên mất hứng thú, liếc nhìn Điền Tĩnh nói: “Trần Nguyệt Thăng là đội trưởng đội sản xuất, vẻ ngoài không tệ, gia cảnh cũng khá tốt, ai mà không thích? Cô không thích à? Vậy tại sao cô lại muốn hẹn hò với anh ta? Nghe nói 100 đồng sính lễ cũng đã chuẩn bị xong, nếu thanh niên trí thức Tống không đến, cô đã kết hôn với anh ta rồi, đúng không?"

"Anh cả tôi từng cứu Trần Nguyệt Thăng, cô không biết à? Ân cứu mạng là lấy thân báo đáp, anh tôi chỉ có một người em gái là tôi, anh ta không nên cưới tôi sao? Tiếc là, anh ta mắt mù, nhìn trúng cô."

"Hầy, cô thử nói xem, ban đầu đồ trên người cô đều là Trần Nguyệt Thăng cho, vậy mà mới qua bao lâu, cô đã thản nhiên nói thích một người đàn ông khác, như thế, mà dám nói tôi hạn hẹp?"

Đôi môi đỏ mọng của Cố Tiểu Tây hé mở, lời nói sắc bén vọt ra, khiến sắc mặt Điền Tĩnh hết xanh rồi lại trắng.

Cô vừa nói vậy xong, Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An đều đồng loạt nhìn cô.

Cố Tiểu Tây nhướng mày, nướng một miếng thịt khác, hỏi: "Các anh tò mò à?"

"Trước kia tôi rất béo, ít nhất cũng phải trăm ký, không nói các anh cũng biết, với dáng vẻ như vậy, không ai thèm cưới tôi hết. Đúng lúc này Trần Nguyệt Thăng nợ ơn cứu mạng của anh tôi, thế là cô gái ế như tôi có hy vọng rồi, thà lấy anh ta còn hơn là không ai lấy."

Lúc nói ra những lời này, giọng điệu của Cố Tiểu Tây rất tự nhiên, không hề xấu hổ chút nào.

Khóe miệng Tống Kim An giật giật, ánh mắt nhìn cô càng thêm phức tạp.

Yến Thiếu Ngu nhếch môi, trong đôi mắt đen như mun hiện lên một nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy.

Cố Tiểu Tây nhún vai, ở căn nhà gỗ hoang vắng, có thể nói ra chuyện như vậy, cũng xem như là vật dùng đúng chỗ.

"Để có thể gả cho Trần Nguyệt Thăng, tôi thường xuyên cầm tiền và phiếu lương thực đi lấy lòng anh ta, có điều, Trần Nguyệt Thăng xem tôi như kẻ ngốc, một bên dây dưa với tôi, một bên qua lại với Điền Tĩnh."

“Đương nhiên, thù hận giữa tôi và Điền Tĩnh không phải vì Trần Nguyệt Thăng, mà là bởi vì..." Cố Tiểu Tây dừng một chút, trên mặt mang theo ý cười: “Điền Tĩnh là kẻ trộm, lợi dụng đêm khuya vắng người, đào vườn rau nhà tôi, nói là bảo bối tổ tiên tôi để lại."

"Tôi rất tò mò, rốt cuộc đó là bảo bối gì, mà cô nhanh chóng bị đưa đến trại cải tạo lao động, lúc đó tôi quên hỏi, tổ tiên tôi đã để lại cái gì?"

"Lúc ấy cô nói cô tận mắt nhìn thấy cha tôi chôn, còn nói là tiền bạc châu báu, tiền bạc châu báu gì vậy?"

"Bây giờ chỉ có bốn người chúng ta ở đây, cô có thể nói cho tôi biết không?"

Khi hỏi, trong mắt Cố Tiểu Tây có chút nghi hoặc, giống như thật sự không biết.

Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An không ngờ, bất hòa giữa hai người phụ nữ, lại liên quan đến bảo bối.

Cô ta không nghĩ, Cố Tiểu Tây lại không hành động theo lẽ thường, hoàn toàn không quan tâm đến tai tiếng của mình, hay che giấu bí mật, thậm chí còn nói toạc ra, mượn cớ này ép cô ta, moi ra lai lịch của cô ta!

Lúc này, bầu không khí trở nên vô cùng lạnh lẽo.