Bốn phía im lặng, tất cả người trong đại đội Liễu Chi đều không lên tiếng, giống như không nghe thấy lời nói của Hứa Tấn Phương, nhiều năm như vậy, những chuyện quá khứ đầy bụi bặm này cuối cùng cũng được công khai, nhưng kết quả cuối cùng có lẽ vẫn là im lặng.
Công an nhân dân không nói thêm gì nữa, còng tay Hứa Tấn Phương, chuẩn bị đưa người đi.
A Lâm đột nhiên chỉ vào Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu, lớn tiếng nói: "Đồng chí công an nhân dân! Vài ngày trước hai người này liên kết với thanh niên tri thức xuống nông thôn trộm bò của đại đội chúng tôi! Hai đồng chí bắt cả bọn họ đi!!"
Cố Tiểu Tây trợn mắt, người này đúng là cố chấp.
Cô nhếch môi, tức giận nói: "Đồng chí công an nhân dân, trộm bò là chuyện vô căn cứ. Chúng tôi ở đây, nếu thật sự trộm bò, lẽ nào còn ở chỗ này chờ các đồng chí đến bắt sao?"
"Chính là các người! Mọi người đều có thể làm chứng!" A Lâm hét lớn, như thể sẽ không dừng lại cho đến khi họ bị bắt.
Hai công an nhân dân liếc mắt nhìn nhau, nghi ngờ nhìn Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu: “Hai người không phải là người của đại đội Liễu Chi à?”
Trong lòng Cố Tiểu Tây chợt động, gật đầu nói: "Chúng tôi là người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử."
Yến Thiếu Ngu liếc mắt nhìn hai công an nhân dân, trong lòng có suy đoán.
Đại đội Liễu Chi cách công xã rất xa, công an nhân dân lại đến nhanh như vậy, tức là gặp phải ở trên đường, còn vì lý do gì lại điều động công an nhân dân, xác suất cao là đang đi tìm Tống Kim An mất tích trên núi.
Quả nhiên, Cố Tiểu Tây vừa nói xong, vị công an nhân dân liền kinh ngạc nói: "Cố Tiểu Tây? Yến Thiếu Ngu?"
Cố Tiểu Tây cố ý hỏi: "Đồng chí công an nhân dân biết chúng tôi sao?"
Hai vị công an nhân dân như trút được gánh nặng nói: “Đồng chí Tống Kim An đã bình an trở về, bảo chúng tôi đến cứu hai người, lần này có rất nhiều công an nhân dân được phái ra ngoài. Trên đường tình cờ gặp hai đồng chí đại đội Liễu Chi nên mới đến đây xem thử."
Nghe vậy, Cố Tiểu Tây cùng Yến Thiếu Ngu nhìn nhau, Tống Kim An còn sống?
Cố Tiểu Tây đã đoán trước là như vậy, dù sao kiếp trước anh ta và Điền Tĩnh cũng bình an trở về đại đội, hai người đều rất may mắn, chỉ là không biết Điền Tĩnh bị cô đâm một dao, có bình yên vô sự, sống trở về hay không?
Nghĩ như vậy, cô liền hỏi.
"Đồng chí công an nhân dân, thanh niên tri thức Tống không có bị thương chứ? Còn Điền Tĩnh, Điền Tĩnh thế nào?"
Vị công an nhân dân lắc đầu: "Đồng chí Tống Kim An không có gì đáng ngại, chỉ là mệt mỏi kiệt sức mà thôi. Có điều là, đồng chí Điền Tĩnh bị thương, giờ đang cấp cứu ở trong bệnh viện huyện, tình hình cụ thể ra sao, chúng tôi cũng không biết."
Cố Tiểu Tây cụp mắt, che giấu thần sắc trong mắt.
Quả nhiên Điền Tĩnh vẫn còn sống trở về, mạng đúng là lớn, bị đâm vào tim cũng không chết.
Người này chắc chắn là một tai họa, về sau có cơ hội, nhất định phải một kích giết chết cô ta, hành hạ cô ta không còn quan trọng nữa, giết chết cô ta mới là ưu tiên hàng đầu, bằng không, sớm muộn cũng dẫm lên vết xe đổ!
Yến Thiếu Ngu nắm tay Cố Tiểu Tây, giọng trong trẻo nói: "Tống Kim An trở về khi nào?"
Vị công an nhân dân nói: “Sau khi các anh bị mắc kẹt một ngày, bí thư chi bộ đại đội sản xuất Đại Lao Tử sai người xuống núi tìm người đến cứu viện, công xã vừa nghe xong lập tức phái người, điều động tất cả công an nhân dân và đội dân quân, nhanh chóng tìm được đồng chí Tống Kim An trên núi."
"Lúc đó đồng chí Điền Tĩnh đang hôn mê, đồng chí Tống Kim An nhớ đến hai người, bảo chúng tôi tiếp tục tìm. Có điều mưa lớn, điều kiện khó khăn, nên chúng tôi tìm kiếm cứu nạn hơi chậm, may là hai người không sao."
Con ngươi Yến Thiếu Ngu hơi lóe lên, vẻ mặt thờ ơ.
Cố Tiểu Tây nhếch môi cười lạnh, hoàn cảnh khó khăn, việc tìm kiếm cứu nạn chậm chạp tất nhiên có thể dùng làm lý do, nhưng lý do lớn nhất không phải là họ đã cứu được Tống Kim An, nên không cần để ý đến hai người bình thường như bọn họ sao?
Nếu như không phải Tống Kim An thúc giục, cho dù mấy ngày sau bọn họ cũng không nhìn thấy những người tìm kiếm cứu nạn này.