Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu trở về phòng bệnh, Yến Thiếu Đường đã ngủ.
Yến Thiếu Ly tò mò nói: "Anh, Tống... Các anh vừa nói gì vậy?"
Yến Thiếu Ngu không để ý đến cô ấy, nhìn Cố Tiểu Tây: “Hôm nay muộn lắm rồi, các em về trước đi.”
Cố Tiểu Tây nhíu mày: "Anh không về à? Hôm qua cũng chưa nghỉ ngơi đàng hoàng."
Yến Thiếu Ương nằm ở trên giường bệnh nói: "Đúng vậy, anh, anh về đi, có Thiếu Ly ở đây, sẽ không sao đâu."
Yến Thiếu Ngu lắc đầu, nhìn về phía Cố Tích Hoài đang ôm Yến Thiếu Đường: "Anh ba Cố, hôm nay nhờ anh chăm sóc Yến Thiếu Đường, Thiếu Ly, em cũng về cùng cùng bọn họ đi, hôm nay anh ở lại chăm sóc Thiếu Ương."
Yến Thiếu Ly còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui của Yến Thiếu Ngu, thức thời ngậm miệng lại.
Cố Tích Hoài nói: "Chắc là tôi không chăm sóc cho Thiếu Đường được, tôi phải ở lại chăm sóc cha tôi, Tiểu Tây, em dẫn Thiếu Đường và Thiếu Ly về nhà đi, em biết chìa khóa ở đâu, cũng không biết anh cả về chưa nữa."
Cố Tiểu Tây nói: "Đêm nay em ở lại chăm sóc cha cho, anh về đi."
Cố Tích Hoài liếc mắt: "Em chăm sóc tiện hơn hay là anh chăm sóc tiện hơn?"
Cố Tiểu Tây suy nghĩ một lúc, không nói gì nữa, nhìn Yến Thiếu Ngu, biết không có cách nào thay đổi chủ ý của anh, thế là nói: "Vậy tối nay các anh ra ngoài mua đồ ăn nhé, bọn em đi về trước."
Cố Tích Hoài giao Yến Thiếu Đường đang ngủ say cho Cố Tiểu Tây, nói: "Trở về đi."
Lúc rời khỏi phòng bệnh, Cố Tiểu Tây nghĩ tới gì đó, kéo Cố Tích Hoài sang một bên, nhỏ giọng nói: "Em đi rồi, anh đừng có làm khó Thiếu Ngu đó, là em theo đuổi anh ấy, anh ấy bị ép buộc thôi."
Cố Tích Hoài câm nín, tức giận nói: "Cố Tiểu Tây, sao mặt em dày thế?"
Cố Tiểu Tây không thèm để ý, uy hiếp nhìn anh ấy: "Anh có nghe em nói không?"
"Hừ, anh biết rồi!" Cố Tích Hoài bĩu môi, có chút buồn bực, cô em gái này sau khi tỉnh lại đáng yêu hơn nhiều, bây giờ anh ấy thật sự coi cô như em gái của mình, nhưng người này lại ăn cây táo rào cây sung!
Cố Tiểu Tây yên tâm, nói với Yến Thiếu Ngu: "Bọn em đi đây."
Yến Thiếu Ngu "Ừ" một tiếng, tiễn Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ly ra khỏi bệnh viện.
Anh tiện tay chặn một chiếc xe lừa, nhìn hai người ngồi cẩn thận, xe lừa lộc cộc rời khỏi huyện Thanh An, rồi mới quay trở về.
Trong phòng bệnh tầng hai, Cố Tích Hoài không rời đi mà vẫn ngồi đó, chậm rãi uống nước.
Yến Thiếu Ngu trở về thấy anh ấy cũng không có gì ngạc nhiên, hỏi Yến Thiếu Ương: “Có muốn đi vệ sinh không?”
Yến Thiếu Ương nói: "Không cần đâu ạ."
Yến Thiếu Ngu gật đầu, nói với Cố Tích Hoài: "Anh ba Cố, cùng đi mua đồ ăn chứ?"
Cố Tích Hoài không từ chối, hai người sóng vai rời khỏi phòng bệnh, Yến Thiếu Ương thở phào một cái, bầu không khí vừa rồi cậu ấy cảm thấy không đúng lắm, giờ xem ra, dù xuất sắc như anh trai mình, cũng không thoát khỏi số phận bị nhà mẹ đẻ người ta gây khó dễ.
*
Cố Tích Hoài nghiêng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu mặt không cảm xúc: "Cậu biết tôi muốn nói chuyện gì với cậu à?"
Yến Thiếu Ngu im lặng một lúc rồi nói: "Bây giờ Tiểu Tây và em quả thực đang có quan hệ tình cảm."
Cố Tích Hoài liếc anh, nửa cười nửa không nói: "Cậu thẳng thắn lắm, không sợ người anh vợ như tôi nổi giận à?"
Lông mày Yến Thiếu Ngu hơi giật giật: "Là anh ba của vợ."
Cố Tích Hoài sặc một cái, còn chưa kịp mở miệng, Yến Thiếu Ngu lại nói: "Bọn em cũng không phải quyết định qua loa, giờ em nói gì chắc anh cũng không tin, anh chờ xem sau này vậy."
Bản thân anh không phải là người giỏi ăn nói, đối mặt với Cố Tích Hoài, cũng không thể nói ra mấy lời nịnh nọt.
Cố Tích Hoài nhìn anh hồi lâu, đột nhiên mỉm cười, cà lơ phất phơ nói: “Tôi thì dễ, ngược lại là cha tôi, từ nhỏ ông ấy đã coi Cố Tiểu Tây như bảo bối, muốn sao nhất định không cho trăng, không dễ để vượt qua bài kiểm tra của ông ấy đâu."