Nói xong, Bạch Kính dẫn đầu đi ngang qua Yến Thiếu Ngu, ngay từ đầu đã không nói chuyện với anh, tựa như chỉ là một người xa lạ.
Mặc dù ông ta không ưa tác phong của Tống Lâm, nhưng phong ba nhà họ Yến chưa lắng, vẫn là cái đinh trong mắt đối với các thế lực phía trên, ông ta có ngu mới bắt chuyện với anh, hơn nữa, không có nhà họ Yến, Yến Thiếu Ngu chỉ là một nhân vật nhỏ, không quan trọng.
Đối với thái độ coi thường của Bạch Kính, Yến Thiếu Ngu không có phản ứng gì, cũng không thèm để ý.
Mặt Tống Lâm không cảm xúc nhìn Cố Tiểu Tây, một lúc lâu sau, mới nhấc chân đuổi theo Bạch Kính.
Thạch Bác sau lưng ông ta khóe miệng giật giật, mặt hết xanh lại đỏ, như bảng màu vậy.
Anh ta nhìn Cố Tiểu Tây, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó có thể diễn tả, hóa ra là anh ta đã đoán sai rồi, ngay từ đầu Cố Tiểu Tây đã là người của Yến Thiếu Ngu, tiếp cận Tống Kim An không phải vì muốn đạt được địa vị cao, mà chỉ là muốn lợi dụng.
Cố Tiểu Tây phớt lờ anh ta, kéo Yến Thiếu Ngu rời đi.
Hai người đi xuống tầng, nhìn đám đông tấp nập bên dưới, cũng không nán lại, đi thẳng ra sân.
Những người bị thương trong sân đã được khiêng đi, còn những người chết, thi thể được đặt lần lượt ở hành lang của hội trường, phủ khăn trắng, có người vây xung quanh, khóc lóc ầm ĩ.
Cố Tiểu Tây không nhìn thêm nữa, cùng Yến Thiếu Ngu trở lại xe.
Chất lượng của xe quân dụng khỏi cần bàn cãi, sau khi hai người lên xe, Cố Tiểu Tây nhìn anh, thẳng thừng hỏi: “Anh có biết đêm nay là ai ra tay không không? Anh có vẻ không ngạc nhiên khi thấy Charles chết.”
Mặc dù cô nghi ngờ người của nước khác muốn gây chiến, nhưng vừa nghe tin Charles đã chết, dù là Lý Đông Đông, hay là Từ Xuyên Cố và Yến Thiếu Ngu đều vô cùng bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn không chút gợn sóng.
Phải biết, nếu người khác thực sự có ý định gây chiến, chiến sĩ trong quân khu sẽ là người bị ảnh hưởng đầu tiên.
Người bình thường có thể yên tâm ở phía sau bọn họ, để bọn họ dùng thể xác phàm trần chiến đấu ở tiền tuyến, không phải là chuyện anh hùng cứu đời, mà là dùng máu tạo thành vòng tuyến an toàn, có thể phải hy sinh tính mạng!
Bàn tay cầm vô lăng của Yến Thiếu Ngu khựng lại, tựa như không ngờ Cố Tiểu Tây lại nhạy bén như vậy.
Anh không trả lời thẳng mà nói: “Về nhà khách lấy đồ đạc trước, chờ xử lý xong chuyện chỗ này, anh sẽ đưa em về quân khu. Xin giấy đăng ký kết hôn cũng không thiếu chữ ký của em, nhanh chóng ký đi, cũng có thể sớm điều chuyển."
Giọng nói Yến Thiếu Ngu rất bình tĩnh, vừa nói vừa vỗ nhẹ đầu Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây có chút bất mãn, nhíu mày nhìn anh: "Charles chết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Yến Thiếu Ngu khởi động xe, rời khỏi khuôn viên thành ủy hỗn loạn.
Nghe thấy lời của Cố Tiểu Tây, anh nhìn cô, trong mắt có chút nguy hiểm: "Việc này không quan trọng, anh hỏi em trước, làm quân y là như thế nào? Em quyết định khi nào, sao không bàn bạc với anh?"
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, có chút nặng nề, cho dù bụi bặm đã lắng xuống, khi nhắc đến chuyện này, anh vẫn cảm thấy khó chịu, nếu không phải vì anh, sao cô phải từ bỏ công việc của mình, nghìn dặm xa xôi chạy đến quân khu chịu khổ?
Nhìn thấy Yến Thiếu Ngu không muốn nhắc đến chuyện của Charles, Cố Tiểu Tây không khỏi trừng mắt nhìn anh.
Cô chậm rãi thu hồi ánh mắt, giọng không nhanh không chậm, như tán gẫu: "Làm quân y có gì không tốt? Có thể lấy được công trạng."
Quân y là bác sĩ, cũng là quân nhân, phải cùng tác chiến với binh sĩ, chiến đấu ở tiền tuyến, quả thực rất dễ đạt được công trạng.