Cô Vợ Ấm Áp Tuyệt Đỉnh: Ngoan, Đừng Trốn!

Chương 40: Ghế...VIP


"Không", Tô Mạt nhíu mày, nghiêm nghị nhìn anh: "Lục Thần, anh không muốn lấy lại tập đoàn Diệu Quang sao?"

Lục Thần nhìn xuống và không nói gì. Anh muốn nói không. Anh muốn nói rằng điều đó không quan trọng. Anh muốn nói rằng anh chỉ muốn có cô.

Nhưng đột nhiên anh nghe thấy cô nói: "Lục Thần, em sẽ giúp anh."

Lục Thần đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách giống như dung nham từ núi lửa sắp phun trào, hai mắt sáng ngời.

Anh hỏi cô: "Em sẽ ở lại, đúng không?"

Giống như bèo dạt trên biển, anh nắm lấy chỗ dựa duy nhất của mình.

"Em..." Tô Mạt đang định trả lời, nhưng lại vô tình bắt gặp sự điên cuồng trong mắt anh. Hơi ngạc nhiên, cô thay đối lời nói.

Cô cẩn thận nhìn trộm cảm xúc trong mắt Lục Thần: "Em không định đi nữa, từ nay về sau em sẽ ở trong nước."

Lục Thần lông mi run lên, sương mù dưới mắt tan đi, anh vui mừng khôn xiết.

Anh lẩm bẩm: "Thật tốt..."

Tô Mạt mím môi, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào màn hình điện thoại trong vô thức. Ngay lúc đó cô thậm chí còn cảm thấy... nếu cô không ở lại, Lục Thần có thế hủy hoại Diệu Quang.

"Em muốn làm gì?" Lục Thần nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nhất: "Anh nghe lời em."

Tô Mạt tạm thời nén lại sự bối rối trong đầu, lý trí suy nghĩ: "Công ty Hubu là nhà sản xuất vải lớn nhất Trung Quốc. Sau khi chấm dứt hợp đồng với Ôn Như Lương, trong ngành thời trang hoàn toàn coi thường công ty Mộ Hi. Cách nhanh nhất là ký hợp đồng với một nhà cung cấp vải khác tốt hơn công ty vải Thượng Hải. "

"Trong ngành công nghiệp thời trang, nước F là nơi dẫn đầu. Bảy trong số mười thương hiệu quần áo hàng đầu trên thế giới điều đến từ nước F, bốn trong bảy thương hiệu có cùng nguồn vải - The Muse!"

So với The Muse, công ty Hubu thua kém rất nhiều. Thật tiếc là Lục Thần đã không chú ý đến điều này, mà anh chú ý vào "nước F", nơi mà Tô Mạt đã ở trong sáu năm.

Đầu ngón tay anh hơi cứng lại, anh hỏi một câu không liên quan, "Em ở nước F... có tốt không..."

Những câu hỏi anh chưa dám hỏi.

Tô Mạt giật mình, có chút sợ hãi khi nhìn vào mắt Lục Thần, cô trả lời: "Rất tốt..."



Lục Thần mỉm cười như được an ủi: "Thật tốt."

Ngập ngừng một chút, anh quay lại chủ đề vừa rồi: "Ý em là, em muốn thử ký hợp đồng với The Muse?"

Anh khẽ nhíu mày suy nghĩ về việc làm thế nào để The Muse sẽ làm việc với một công ty nhỏ đang trên đà phá sản.

Tô Mạt đột nhiên cao giọng nở nụ cười, cô lắc lắc điện thoại: "Em đã liên hệ với chủ của The Muse rồi, nhưng bên kia có điều kiện."

Đây là lý do tại sao cô nói rằng có một chút rắc rối. Tô Mạt đã từng giúp đỡ một bà lão ở nước F, nhưng sau đó mới biết được người đó là mẹ của người đứng đầu The Muse, vì vậy bên kia đã tiến cử cô tham gia cuộc thi nhà thiết kế. Sau đó Tô Mạt phải rút vì lý do cá nhân, bà ấy cảm thấy tiếc nuối và hứa sẽ giúp đỡ cô trong tương lai.

Tô Mạt cũng biết yêu cầu của mình có chút khó khăn, nếu không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến uy tín của công ty bên kia, vì vậy cô đã trao đổi điều khoản với The Muse.

"Nếu trong tháng tới, buổi trình diễn thời trang của nước Z, thiết kế của công ty Mộ Hi có thể nhận được số phiếu bình chọn cao nhất, The Muse sẽ đồng ý ký hợp đồng."

Show diễn thời trang tại nước Z không giới hạn quy mô của các công ty tham gia mà chỉ cần vượt qua vòng xét duyệt chuyên môn và đủ tiêu chuẩn thì được xuất hiện.

Còn hơn một tháng nữa là show thời trang diễn ra, phải chuẩn bị trước năm ngày, cô vẫn đủ thời gian. Khi nói đến thiết kế quần áo, hai mắt Tô Mạt tỏa sáng

Lục Thần nhìn cô chăm chú, trong mắt dần dần nhuốm màu hoài niệm: "Anh sẽ để Trịnh Kỳ đi đăng ký."

"Em đã đăng ký trực tuyến xong rồi, chỉ còn thiếu người mẫu", Tô Mạt dựa vào ghế sô pha, nghiêng người hỏi:

"Em đã kiểm tra rồi. 1 giờ trưa nay, tập đoàn Time có triển lãm thời trang. Anh có muốn đi cùng em không?"

Ngành công nghiệp thời trang ở thành phố B rất phát triển, các cuộc triển lãm thời trang nhỏ diễn ra hầu như vài ngày một lần. Sự đối đầu giữa tập đoàn Time và tập đoàn Diệu Quang khá sâu sắc, thậm chí cha của Lục Thần,

Lục Kiến Sâm vẫn đang nằm trong bệnh viện. Tô Mạt thực sự không muốn Lục Thần đi.

Nếu thời điểm này anh xuất hiện, e rằng sẽ không yên ổn.

Lục Thần không thèm nghĩ tới liền nói: "Anh đi."

Công ty Hubu đã chấm dứt hợp đồng với họ, anh e rằng Lục Kiến Lâm đã nói với tập đoàn Time về Tô Mạt. Để Tô Mạt đi một mình, làm sao anh yên tâm được?



..•*

Sau bữa trưa, cả hai đến địa điểm triển lãm của tập đoàn Time. Tập đoàn Time rất có tài nguyên, trực tiếp thuê địa điểm lớn nhất ở trung tâm thành phố, thậm chí còn thuê cả phóng viên báo đài.

Loại triển lãm thời trang này chủ yếu là để thể hiện sức mạnh của công ty và mở rộng tầm ảnh hưởng của nó, vì vậy không cần phải cầm thư mời, nhưng cần phải khai báo danh tính khi vào địa điểm, những người phục vụ sẽ biết nơi để sắp xếp chỗ ngồi cho khách.

Khi Tô Mạt và Lục Thần ra khỏi xe, họ nghe thấy rõ ràng xung quanh bất chợt có một khoảnh khắc im lặng, sau đó những tiếng động rải rác vang lên. Vẻ ngoài của Lục Thần quá dễ nhận ra. Trong giới kinh doanh của thành phố B, không ai không biết điều đó.

Và Tô Mạt...

Tên tuổi của Estrella trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm. Hai nhân vật có tính thời sự cao xuống xe, vẫn đứng trước cửa triển lãm của tập đoàn Time ...

Nhắc đến lời đồn đại thiếu gia nhà họ Lục bị mê hoặc bởi một nữ nhân bí ẩn, ai cũng suy nghĩ lung tung. Những người phục vụ ở cửa cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã có người kịp phản ứng, vội vàng ra hiệu với người phía sau, sau đó tươi cười chào hỏi. Tô Mạt nhìn bóng lưng một người phục vụ khác vội vã rời đi, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh.

Việc họ đến cần báo cáo cấp trên sao?

"Lục đồng, cô Estrella", người phục vụ tinh tế nghiêng người, nghi thức cũng không tệ chút nào: "Hai vị, mời đi

cùng tôi."

Lục Thần đột nhiên tiến lên một bước, giơ tay đang đeo nhẫn ôm eo Tô Mạt, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo quét xung quanh.

Tô Mạt mím môi, nhưng không thoát khỏi anh. Nhận thấy tầm mắt dán trên người mình đã biến mất, Tô Mạt khẽ cong môi bước theo Lục Thần.

Người phục vụ dẫn đầu đi trước hai người, cố ý đi chậm lại, nhìn chằm chằm phía trước. Mãi cho đến khi người vừa rời đi lúc nảy xuất hiện và mơ hồ chỉ về một hướng nào đó, người phục vụ mới có vẻ nhẹ nhõm hơn, tốc độ nhanh hơn một chút đưa hai người tiến đến nơi được chỉ.

Vẫn là ban ngày, nhưng rèm cửa của khán đài đã được thay bằng vải dày mà đen. Tường xung quanh chỉ có vài ngọn đèn mờ ảo, chính giữa có một sàn diễn chữ T cao rộng chừng năm thước. Có một chiếc đèn chùm hình hoa sen treo phía trên, bốn bức tường nhô cao của sàn diễn chữ T được điểm xuyến những ngọn đèn tráng men nhiều màu sắc bắt mắt và sang trọng. Những chiếc ghế bên trái và bên phải của sàn catwalk được sắp xếp rất gọn gàng, thậm chí khoảng cách giữa mỗi chiếc ghế rất nhỏ.

Tô Mạt nhìn lướt qua những chiếc ghế đã được sắp xếp hơi nhướng mày.

"Lục đổng, cô Estrella", người phục vụ tinh tế làm động tác mời: "đây là vị trí đã sắp xếp cho hai vị."

Nói xong, lập tức lùi lại hai bước trước khi rời đi.

Tô Mạt và Lục Thần được xếp vào ghế...VIP, gần sàn diễn chữ T nhất nên có thể nhìn rõ tất cả. Sự mỉa mai không giấu giếm, chẳng phải ghê này dành cho những đối tác và công ty lớn sao. Tô Mạt nhếch môi, Lục Thần đứng bên cạnh lạnh lùng không nhìn ra biểu cảm gì.