Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Thẩm Tổng Tài

Chương 125: Mong đợi ba


Một ngày trời đẹp nhất trong năm, hôn lễ Thẩm Cảnh Liên và Trang Điềm Điềm được tổ chức vô cùng long trọng, dưới sự chứng kiến của người thân và họ hàng gần xa, còn có các thương nhân giàu có bậc nhất thế giới và những viên chức đầu ngành.

………

*Tích nhi!

‘Ông ngoại có chuyện gì?’

*Con không về đất liền dự tiệc cưới của ba mẹ con sao?

‘Ông ngoại có đến dự tiệc cưới không?’

Lục Dận Diễn thoáng buồn, ông nhớ đến những lần trước…Trang Điềm Điềm không muốn nhận ông “không, ông sợ mẹ của con sẽ không được vui khi gặp ông!”

‘Làm gì có chuyện đó chứ! Ông ngoại đến dự tiệc cưới của mẹ…có khi mẹ còn vui đến khóc đấy!’

*Sao con biết?

‘Ông ngoại cứ tin con’.

Lục Dận Diễn trầm tư một lúc rồi khẽ lên tiếng “vậy ông ngoại đi chuẩn bị quà cưới đây!”

Trang Thiên Tích gật đầu cái rụp “Dạ. Quà càng to càng tốt ạ!”

Lục Dận Diễn làm động tác ok

Trang Thiên Tích có chút kinh động “gì chứ, mình không nhìn nhầm đấy chứ…vừa nãy ông ngoại làm động tác ok sao? Wao, cũng theo kịp thời đại rồi!”

…………

Giữa tiệc cưới!

Đôi mắt Trang Điềm Điềm có chút đượm buồn, cô thấy rất tủi thân nhưng không dám tỏ cùng ai. Lần đầu tiên cô kết hôn, lúc đó cô vẫn chưa thích nghi được sự thật vì nó đến với cô quá đột ngột, khiến cô không kịp tiêu hoá, lễ cưới lại diễn ra vô cùng đơn giản, cô không được ai dìu bước cô đến trước mặt chú rể. Còn hôm nay giữa lễ cưới long trọng như thế này mà cũng không ai dìu bước cô đến trước mặt chú rể, đầu bên kia Thẩm Cảnh Liên đang nóng lòng đứng đợi cô. Trang Điềm Điềm ngao ngán thở dài!

Trang Diễm Hiền hiểu được nỗi lòng của con gái, bà lạnh mặt “cái lão già Lục Dận Diễn kia thật không ra làm sao mà…lễ cưới con gái cũng không lết tấm thân già đến nổi!”

Trang Cẩn Cẩn khẽ lên tiếng “mẹ, hay là để con tiễn em gái một đoạn, đừng đợi ba nữa!”

*Thôi để mẹ dìu bước em gái con về bên ấy vậy.

‘Như vậy thì sao được mẹ, để con!’

Vù…vù…

Tiếng trực thăng vang vọng cả vùng trời, gió nghiêng ngả mọi thứ trong lễ cưới, mọi người có mặt trong lễ cưới đều ngước mặt lên nhìn.

//Wao…mọi người nhìn kìa…là máy bay quân sự đó.

//Ừ! Đúng là người có máu mặt có khác, khách khứa đến dự toàn là những người không đơn giản.

Giữa tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, Thẩm Cảnh Liên nheo mắt “ông ba vợ mình cũng biết gây sự chú ý đến nhân loại quá nhỉ! Đến dự lễ cưới mà đưa cả đội quân tác chiến đến làm gì vậy chứ?”

Thẩm Cảnh Liên còn lo lắng Trang Điềm Điềm sẽ tủi thân vì không được ba cô dìu bước.

Trang Diễm Hiền đen mặt “lão già khốn kiếp Lục Dận Diễn này thích thể hiện quá nhỉ! Đưa tận mấy chục chiếc máy bay chiến đấu đến đây làm gì vậy chứ?”

Trang Điềm Điềm bật khóc, cô biết người ngồi trên chiếc trực thăng dẫn đầu và được trang bị vũ trang kia ba của cô “cuối cùng ông ấy cũng đến!”



Trang Cẩn Cẩn vỗ nhẹ mô bàn tay em gái và dịu dàng an ủi “em đừng khóc…ba đến rồi!”

- Anh!

Trang Cẩn Cẩn hôn nhẹ lên trán em gái “đừng khóc nữa em”.

Thẩm Cảnh Liên nóng lòng, anh lo lắng không biết Điềm Điềm của anh bên kia thế nào rồi.

Bỗng dưng hoa bay ngập trời, đó là những cánh hoa được rải xuống từ những chiếc máy bay và trực thăng trên kia…nào là hoa hồng, hoa diên vĩ, nào là hoa cẩm chướng.

Trang Diễm Hiền nhíu mày “đúng là luôn làm chuyện khác người, bản thân đã là tội phạm xuyên quốc gia…trong lễ cưới hôm nay xuất hiện không ít hình cảnh quốc tế, vậy mà còn cố thể hiện!”

Trang Cẩn Cẩn mỉm cười “mẹ đừng trách móc ba nữa, ba chỉ muốn tạo bất ngờ cho Điềm Điềm thôi mà!”

Xong màn rải hàng tấn cánh hoa lá đến màn Trang Thiên Tích cùng Lục Dận Diễn tiếp đất. Mọi người đều phải kinh ngạc.

//Uy phong quá!

Lục Dận Diễn bước đến trước mặt Trang Điềm Điềm “ba xin lỗi vì đã đến trễ!”

Trang Điềm Điềm khóc nấc lên “không…không sao!”

*Ông biết bản thân mình đến trễ, còn bày ra lắm trò…sắp qua giờ lành rồi đó.

‘Được rồi! Tôi xin lỗi’

Lục Dận Diễn nhìn Trang Điềm Điềm bằng đôi mắt dịu dàng, con gái của ông đẹp lắm “để ba đưa con gái theo chồng, có được không?”

Trang Điềm Điềm gật đầu “Dạ!”

Mắt Lục Dận Diễn thấy cay cay, con gái ông không từ chối…có nghĩa là thầm tiếp nhận ông, còn niềm vui nào lớn hơn.

Lục Dận Diễn dịu dàng dìu bước Trang Điềm Điềm và cùng tiến về phía Thẩm Cảnh Liên, Thẩm Cảnh Liên đang nóng lòng chờ đợi.

Còn chưa kịp đến nơi thì Thẩm Cảnh Liên đã vội chạy đến giành lấy Trang Điềm Điềm từ tay Lục Dận Diễn.

*Mẹ kiếp, Thẩm Cảnh Liên…cậu gấp gáp như vậy làm gì? Mấy chục năm qua Lục Dận Diễn ta mới được ở cạnh con gái, đồ vô lương tâm nhà cậu không chờ được vài chục bước nữa à?

Thẩm Cảnh Liên gãi mũi “ba vợ à…con còn chưa tính sổ vì bị ba làm mất thời gian vàng ngọc của vợ chồng con, ba còn mặt mũi đứng đây trách móc”.

Lục Dận Diễn cứng họng “hừ…tên hẹp hòi!”

“Ba xem…là ba đã gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng rồi đấy!”

*Ta làm gì mà gây ô nhiễm môi trường? Lại còn nghiêm trọng?

“Rải hàng trăm tấn hoa, không gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng thì là gì?”

Lục Dận Diễn đen mặt “hừ…người trong thủ đô thật nhàm chán!”

Thẩm Cảnh Liên bật cười khi nhìn thấy Lục Dận Diễn mặt mày nhăn nhó. Anh dìu Trang Điềm Điềm về phía lễ đường…

- Anh không được nói chuyện với ba em kiểu đó!

“Được rồi bà xã!”

Lục Dận Diễn đưa tay lên quệt đi giọt nước mắt sắp rơi xuống “con gái ông, nó biết bênh vực ông”.

*Này Thẩm Cảnh Liên, tôi còn chưa nói câu… trao con gái của tôi lại cho cậu chăm sóc mà!”



Thẩm Cảnh Liên cười sặc sụa “ba thân yêu à! Đợi đến câu đó của ba thì bọn con đã động phòng xong rồi!”

*Gì chứ?

Trang Diễm Hiền nhàn nhạt lên tiếng “ý con rể bảo ông lề mề đó!”

Lục Dận Diễn chỉ biết câm nín.

Thẩm phu nhân thầm vui mừng, thấy con trai được bên cạnh người nó yêu thương, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của con trai mà bà cũng thấy vui lây. Vậy bà cũng thấy yên tâm hơn, nghĩ lại trước đây bà quá xốc nổi rồi.

…………

Sau lễ cưới!

Trang Thiên Tích thu dọn hành lý theo ông ngoại trở về đảo.

- Tích nhi!

‘Mẹ…sao mẹ không ngủ đi ạ!’

- Con lại đi tiếp sao?

‘Mẹ, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. Con có ước mơ của con, lâu lâu con sẽ về thăm ba mẹ!’

- Nhưng mẹ sẽ rất nhớ con!

Trang Thiên Tích tụt xuống giường nắm tay Trang Điềm Điềm và kéo cô về phòng.

Thẩm Cảnh Liên lúc này cũng vừa tắm xong, tóc còn ướt đẫm.

Thấy con trai níu níu kéo kéo tay vợ mình, anh khẽ nhíu mày “hai mẹ con làm gì vậy?”

‘Haiz…ba lo mà quản vợ mình cho tốt vào, đừng để vợ ba cứ chạy đến làm phiền cuộc sống của con nữa!’

Thẩm Cảnh Liên và Trang Điềm Điềm đều há hốc mồm “gì chứ?”

- Mẹ làm phiền cuộc sống của con sao?

“Phải đó con trai!”

‘Hai người muốn bận rộn thì cố gắng mà sinh thêm em cho con đi!’

‘Con phải đi đây…ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe! Có thời gian rảnh thì con sẽ về thăm ba mẹ’.

Rầm…

Trang Thiên Tích tiêu sái rời đi…còn không quên đóng cửa giúp ba mẹ mình.

- Này…Tích nhi.

“Thôi kệ nó đi vợ à!”

- Nhưng!

“Đứa này không nhờ được thì mình kiếm đứa khác!”

Trang Điềm Điềm ngơ ngẩn nhìn Thẩm Cảnh Liên.