Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 35: Bạch Tuyết gọi điện thoại về từ Hàn Quốc


"Có thể đừng nhắc đến anh ta không?" Thịnh Hoàn Hoàn nổi giận, gắt lên với Cố Bắc Thành một tiếng rồi cúp điện thoại.

Cố Bắc Thành thất thần nhìn chằm chằm điện thoại, nhếch miệng lên lộ ra chút bất đắc dĩ đau khổ: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô vẫn không quên được hắn."

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn mất tập trung, đợi cảm xúc cô bình ổn trở lại thì phát hiện thịt đều đã khét.

Cô chỉ có thể rửa sạch, chùi nồi rồi chiên lại lần nữa, rất nhanh đã có mùi thơm nức mũi.

Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc này, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ đến lúc trước vì học nấu ăn mà cô đã đi gặp không ít đầu bếp nổi danh, tay bị bỏng bị dao cắt không biết bao nhiêu lần, rốt cục cũng luyện thành tay nghề nấu ăn thật ngon.

Mỗi lần trông thấy Mộ Tư ăn say sưa ngon lành, cô càng cảm thấy thành công.

Anh ta nói: “Anh thích cơm em nấu."

Cô nói: “Vậy em sẽ nấu cả đời cho anh."

Đáng tiếc lúc đó cô còn quá nhỏ, không biết cả đời dài bao nhiêu!

Người đàn ông mà cô nghĩ có thể làm bạn cả đời, cuối cùng cũng chỉ qua là một khách qua đường trong những năm tháng dài đằng đẵng mà thôi!

Đêm nay Lăng Tiêu trở về rất sớm, Thịnh Hoàn Hoàn bưng bò bít tết và dĩa cá chưng đã nấu xong lên bàn, ngoài ra còn có canh gà và rau xà lách.

Đợi cô bưng hết đồ ăn lên, hai cha con một lớn một nhỏ đã rửa tay ngồi trước bàn ăn, hai gương mặt anh tuấn còn đẹp mắt ngon miệng hơn một bàn món ngon.

Thế nhưng rất nhanh, hai cha con đã biến sắc.

Canh gà quá mặn, bò bít tết quá dai, cá chưng còn không bỏ hành gừng, chẳng những tanh còn chưa chưng chín, rau xà lách trộn quá nhiều dầu.

Lăng Tiêu nổi giận đùng đùng mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Thiên Vũ cũng tội nghiệp nhìn cô.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không phát giác, chỉ lo cúi đầu bới cho mình một chén cơm trắng...

Lúc Lăng Tiêu muốn nổi giận thì điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên reo lên.

Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi nghiêng mặt qua, trông thấy dãy số vô cùng quen thuộc xuất hiện trên màn hình thì sắc mặt bỗng tái đi, ngón tay lập tức quẹt một cái lên màn hình, tiếng chuông im bặt.

Mặc dù đã xoá tên Mộ Tư khỏi danh bạ điện thoại, nhưng sáu năm qua cô từng gọi cho anh ta vô số lần, dãy số đó đã khắc sâu vào đầu cô, muốn quên cũng không thể quên được.

Lòng Thịnh Hoàn Hoàn rối loạn!

Tại sao anh ta lại gọi điện thoại cho cô?

Anh ta muốn nói cái gì?

Giữa bọn hắn còn có gì để nói?

Lăng Tiêu dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đang thất thần, dạ dày không được thỏa mãn, lửa giận trong lòng càng thêm tràn đầy.

Bạch quản gia đứng gần đó ho "Khục" một tiếng, Thịnh Hoàn Hoàn không phát giác, ông lại "Khục" một tiếng.



Ánh mắt như dao của Lăng Tiêu bắn về phía ông.

Bạch quản gia không dám "Khục" nữa!

Mà hình như Thịnh Hoàn Hoàn cũng tỉnh táo lại, cô nhìn sang Lăng Tiêu, lập tức đối diện với khuôn mặt tuấn tú âm trầm của hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa định giải thích thì Lăng Tiêu đã duỗi cánh tay ra nắm lấy điện thoại của cô, lật lịch sử cuộc gọi rồi xem dãy số kia.

Là muốn gọi ngược lại sao?

Thịnh Hoàn Hoàn kinh hãi, đưa tay đi giành lại: “Lăng Tiêu, trả di động cho tôi."

Không thể gọi cú điện thoại này được, nếu Lăng Tiêu nghe thấy giọng nói của Mộ Tư thì nhất định sẽ hiểu lầm.

Hôm nay cô thật sự bị Mộ Tư ảnh hưởng nỗi lòng, nhưng cô chưa bao giờ muốn liên hệ với anh ta.

Cú điện thoại này là Mộ Tư gọi cho cô, cho dù Lăng Tiêu không ở đây thì cô cũng không nghe máy, cô không quên thân phận của mình, cũng chưa quên sự phản bội của anh ta.

Lăng Tiêu tuỳ tiện bắt lấy tay cô rồi đẩy ra, Thịnh Hoàn Hoàn lảo đảo ngã ngược lại ghế.

Lúc này bên kia đã nhấc máy, một giọng nói êm ái truyền đến: “Alo, chị là Hoàn Hoàn đúng không?"

Giọng của cô ta mang theo chút cẩn thận dè dặt.

Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới lại là giọng phụ nữ, sau đó chợt nhớ tới Bạch Tuyết.

"Alo, chị có đang nghe không?"

Lăng Tiêu lạnh lẽo nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, chỉnh âm lượng điện thoại lên lớn nhất rồi chuyển qua trước mặt cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu sắc mặt âm trầm, biết không làm rõ chuyện này thì hắn sẽ không bỏ qua, vừa vặn cô cũng muốn nghe cô gái như bé thỏ trắng kia muốn nói gì với mình.

Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh hỏi: “Cô là ai?"

"Chào chị, tôi là Bạch Tuyết, thật xin lỗi, chỉ sợ phải làm phiền chị rồi, hiện giờ tôi và Mộ Tư đang ở Hàn Quốc, anh ấy uống rượu, trên người mọc rất nhiều chấm đỏ, tôi không biết nên làm sao bây giờ!"

Giọng nói của Bạch Tuyết nghe có vẻ rất khủng hoảng bất lực.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại không cho là vậy. Bên cạnh Mộ Tư luôn có vệ sĩ, anh ta đến Mỹ càng không khả năng một thân một mình dẫn theo Bạch Tuyết.

Nếu cô gái này khủng hoảng thật thì nên tìm vệ sĩ, tìm phục vụ khách sạn, còn không nữa thì đưa đi bệnh viện, cách nào mà không cấp tốc hữu hiệu hơn?

Mà cô ta từ bỏ những cách thức hữu hiệu mau lẹ nhất, ngược lại nghĩ đến cô bạn gái cũ bị vứt bỏ này, còn thành công tìm được số của cô.

Rốt cuộc mục đích phía sau cú điện thoại này là gì?

Thăm dò?

Khoe khoang?

Dù là loại nào, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không muốn tiếp: “Bạch Tuyết đúng không, cô hãy nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần."

"Ừ, chị nói đi, tôi nghe."



"Kỳ thật rất đơn giản, cô đi tìm mấy bình rượu nồng độ cao đến, rót vào miệng anh ta là được rồi."

"Cái gì? Anh ấy đã rất khó chịu, không thể uống tiếp được."

"Cô chưa nghe qua câu lấy độc trị độc à? Không phải cô hỏi tôi sao, đây chính là biện pháp của tôi."

Bạch Tuyết rốt cục cũng ý thức được mình bị đùa nghịch, bé thỏ trắng cực kỳ tức giận: “Chị Hoàn Hoàn, chị làm người ta thất vọng quá."

Dứt lời, cô ta lập tức cúp máy.

Bên tai truyền đến một tiếng cười lạnh trầm thấp, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hắn: “Anh cười cái gì?"

"Cô không sợ cô ta thật sự rót rượu cho hắn?"

"Cô gái gọi điện thoại được cho tôi sẽ ngu xuẩn như thế sao?"

Ngón tay thon dài của Lăng Tiêu gõ gõ trên mặt bàn, chỉ cười mà không cười, nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Cô không lo lắng?"

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không."

Dù sao đã không có liên quan gì đến cô, cũng không chết được.

Lăng Tiêu "A" một tiếng rồi bế Lăng Thiên Vũ lên: “Bạch quản gia, đứng canh cô ta ăn hết đồ ăn trên bàn này, không được để lại một giọt canh."

"Lăng thiếu."

Giọng Lăng Tiêu lạnh đi: “Thế nào, ông muốn ăn thay cô ta sao?"

Bạch quản gia vốn định cầu xin cho Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này cũng không dám nói nữa, sợ lại chọc giận hắn.

Sau khi Lăng Tiêu rời đi, Bạch quản gia nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân."

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn một bàn đồ ăn, không nói gì mà yên lặng cầm đũa lên ăn từng ngụm từng ngụm.

Ba khối bò bít tết, một con cá nửa cân, một đĩa rau xanh, một nồi canh gà, còn có một chút cơm, mỗi món đều không nhiều, nhưng cộng lại đủ cho ba người trưởng thành ăn.

Sau khi nếm mấy món ăn, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng biết vì sao Lăng Tiêu tức giận như vậy.

Cô liều mạng nhét đồ ăn vào miệng, nhiều lần muốn phun ra đều bị cô cố nhịn xuống, cuối cùng thực sự không nín được thì chạy vào nhà vệ sinh ôm lấy bồn cầu ói lên ói xuống.

Nôn xong thì cô xúc miệng, tiếp đó lại đi ra ăn.

Nhiều lần như vậy, rốt cục cũng không còn lại một giọt canh nào.

Lần cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn nôn đến kiệt sức, chỉ có thể dựa vào bồn cầu, nhưng cô không hận Lăng Tiêu, cô hận bản thân mình.

Vì sao chỉ vì một cái tên mà rối loạn tâm thần.

Vì sao đã quyết định buông xuống mà cảm xúc vẫn bị chi phối.

Phải bao lâu, còn bao lâu nữa, cô mới có thể thật sự không còn để ý đến anh ta?